Đường Mật buồn bực.
Lúc ở thủ đô, cô chỉ biết Thất gia đang nuôi dưỡng một cô công chúa nhỏ ở Giang Thành, lúc ấy cô nghĩ Thất gia chỉ mê một chút thôi, nhưng bây giờ nhìn thấy tiểu công chúa này, dường như đặc quyền của cô ta có chút lớn.
Đường Mật lắc lắc cái ly, ánh mắt xấu xa.
Mộ An An ở bên kia tự nhiên
cũng nhận lấy, nhưng không có đáp lại.
Đường Mật không tốt chính là không tốt.
Cô ta đừng có đến lăn qua lăn lạl ở trước mặt Tông Chính Ngự, nếu đến, Mộ An An sẽ không quan tâm cô ta bất kẻ cô ta là ai.
“Tiểu thư An An, làm sao vậy?” -Bác sĩ Cố ngồi vào vị trí của Thất gia hỏi.
Mộ An An và bác sĩ cố đã quá quen thuộc với nhau, cho nên chỉ với một ánh mắt, bác sĩ cố liền
biết có chuyện không ổn.
“Chúng ta ra phía sau đi dạo.
” -Mộ An An vừa nói vừa chỉ vào khu vườn nhỏ ở phía sau bể bơi.
Bác sĩ Cố gật đầu, hai người cùng nhau sánh bước đi về phía khu vườn nhỏ, tránh xa sự lộng lẫy và náo nhiệt của buổi tiệc rượu.
Mộ An An nói thẳng vấn đề: “Vừa rồi tôi lại nhận được điện thoại của Chung Đình.
”
“Cô ta đã xảy ra chuyện sao, bị bắt rồi à?” – Bác sĩ cố thốt ra.
Mộ An An lắc đầu: “Cô ta đòi tiền tôi.
” Có ý gì?
“Ý là, tôi có lẽ là đang bị tống tiền.
”
Bác sĩ Cố dừng lại, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của Mộ An An.
Giọng điệu này của Mộ An An, thật giống như nói, cô vừa rồi giống như một con cừu non, thoải mái bình tĩnh, hoàn toàn không giống như bị tống tiền.
Mộ An An nói: “Lần trước cô ta đòi tiền, tôi đã đưa rồi.
Mà lần này cô ta trực tiếp báo số tiền là ba trăm vạn.
”
Vẻ mặt bác sĩ Cố trầm xuống:
“Cô đưa sao?”
Mộ An An gật đầu.
“Cô đã biết đó là một vụ tống tiền, tại sao còn đưa cho cô ta, điều này chứng minh không được vài ngày, cô ta vẫn sẽ đòi tiền, và cô sẽ trực tiếp trở thành máy rút tiền của cô ta.
”
Những gì bác sĩ cố nói, trong
lòng Mộ An An đều biết rất rõ.
Nhưng có một điều cô biết rõ hơn.
Đó là…
Nếu như Chung Đình ở bên kia bị bắt, Mộ An An ở bên này trực tiếp xong đời.
Mộ An An nói: “Hiện tại nhược điểm của tôi ở trong tay cô ta, cho dù là máy rút tiền, tôi cũng phải chấp nhận.
”
Bác sĩ Cố cau mày, có vẻ như cảm thấy điều này quá bức xúc.
Lúc trước Chung Thẩm làm việc ở Ngự Viên Loan, hắn cũng có chút tiếp xúc với Chung Đình.
Cô ta là một cô gái rất nhạy cảm, khá thông minh và kiêu hãnh.
Bác sĩ Cố lúc đó khi nhìn thấy Chung Đình, liền cảm thấy cô gái này thật kiêu ngạo, là thuộc loại cái loại, một thân bản lĩnh, kiểu kiêu ngạo không tình nguyện cuộc sống bình phàm
Một lúc sau, bác sĩ cố nói: “Nếu đúng như vậy, thì Chung Đình chính là một cái hố không đáy, cô vẫn chấp nhận ngã theo sao?”
Mộ An An: “Trừ khi tôi có thể đảm bảo Thất gia biết buổi tối hôm đó là tôi mà không đưa tôi ra nước
ngoài, nếu không tôi sẽ phải chấp nhận ngã theo.
”
Mộ An An nhìn vẫn có chút thấu đáo.
Cô không có phàn nàn, cũng không có điểm tức giận, chỉ nghĩ cách giải quyết chuyện này.
“Mới vài ngày phía trước, tôi vốn dĩ rất sốt ruột, muốn làm cho Thất gia nhận ra tôi ngay lập tức.
” – Mộ An An cười khổ: “Nhưng sau mấy ngày này, tôi mới ý thức được…”
Bản thân mình đối với Thất gia mà nói, thật ra không có quan
trọng như vậy.