Hoắc Chân Chân vốn đang kiêu ngạo, nhưng vừa thấy Mộ An An hung tàn như vậy, liền sự hãi hét âm lên.
Con dao trong tay của Mộ An An, cắm xuống bàn bên cạnh tai của Hoắc Chân Chân.
Lưỡi dao lạnh lẽo dán vào lỗ tai của Hoắc Chân Chân, thân thể Hoắc Chân Chân sự hãi run lên một cách điên cuồng, rồi ngậm miệng lại.
Mộ An An thấy cô ta như vậy, còn hơn cả một phế vật.
Chiếm được thân phận do cha mẹ ban cho, tự cho mình là cao quý, ở Giang Thành hoành hành ngang ngược, nhưng khi thật sự gặp phải người có địa vị cao hơn, hoặc man rợ hơn, liền lập tức kinh sợ giống như một tên dân đen!
Mà lúc này, một tiếng động lớn đột nhiên vang lên từ ngoài cửa: “Các người đang làm cái gì vậy!”
Mộ An An ngẩng đầu nhìn, bác sĩ và y tá bước sang một bên, chủ
nhiệm Thường vẻ mặt bình tĩnh đi vào.
Sau lưng còn có bác sĩ Trần mồ hôi nhễ nhại đi theo.
Có lẽ có người đi báo với lãnh đạo, nên hai vị lãnh đạo mới vội vàng chạy tới đây.
Chủ nhiệm Thường vừa nhìn thấy cảnh này, liền tức giận: “Mộ An An! Cô lập tức đến văn phòng cho tôi, tôi cần một lời giải thích!”
Mộ An An không có lập tức buông ra Hoắc Chân Chân ra, ngăn cách lưỡi dao, ở bên tai
Hoắc Chân Chân nói: “Đừng kiêu ngạo ở trước mặt tôi, lần sau còn chọc vào tôi, thì con dao nhỏ này sẽ không ả trên bàn nữa, mà sẽ ờ trên mặt của cô!”
Nói xong, Mộ An An trực tiếp buông Hoắc Chân Chân ra, rồi đi về phía chủ nhiệm Thường.
Những người xung quanh nhìn Mộ An An có chút sợ hãi, đều lùi lại về phía sau.
Chủ nhiệm Thường cho bác sĩ Trần một ánh mắt, kêu hắn xử lý chuyện ở trong văn phòng, sau đó đưa Mộ An An đi.
Vừa đến văn phòng, chủ nhiệm Thường liền dùng sức đóng sầm cửa lại, trách móc: “Cô làm gì vậy? Cô đang làm cái gì vậy hả, cố ý đả thương người khác ư? Nếu tôi không tới, thì con dao đã cắm thẳng vào mặt của Hoắc đại tiểu thư rồi?”
“Tôi đã xem qua báo cảo tổng kết thực tập sinh của bác sĩ Trần, cậu ta đánh giá rất cao về cô, kết quả tính khí này cùa cô là gì đây? Gây chuyện đến cả bệnh viện vậy? Làm hại tôi nửa đêm rồi còn vội vàng từ ký túc xá tới đây thu dọn hiện trường cho cô có phải không?!”
Chủ nhiệm Thường bắt đầu giáo huấn không có điểm kết thúc, nước bọt bay tứ tung.
Mộ An An trước đây đã cùng có kết thúc lại, nên cứ để mặc cho chủ nhiệm Thường răn dạy.
Chủ nhiệm Thường giáo huấn được 20 phút, mới cảm giác miệng lưỡi khô khan, liền nói: “Trở về viết báo cáo và kiểm điểm về chuyện ngày hôm nay.
Và trong cuộc họp sáng mai, xin lỗi Hoắc Chân Chân!”
“Được, tôi biết rồi chủ nhiệm.
” -Mộ An An trả lời.
Chủ nhiệm Thường thấy cô có thái độ tốt nên cũng không nói thêm nữa, liền xua tay để Mộ An An rời đi.
Mộ An An vừa ra khỏi văn phòng, điện thoại ở trong túi liền rung lên, có tin nhắn đến.
Bác sĩ Cố: Đừng lo lắng, Thất gia đi về rồi, chỉ còn lại tôi và tình địch thôi.
Mộ An An: Hãy để mắt đến cả hai.
Bác sĩ Cố: …
Bác sĩ Cố: Tình địch đi rồi, đi tìm Thất gia rồi.
Mộ An An: Đuổi theo!