Sau đó, Tông Chính Ngự ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của Mộ An An: “Đời này, cháu ở bên cạnh ta là đủ rồi.
”
“Bang!”
Khi Tông Chính Ngự nói ra những lời này, Mộ An An liền cảm giác có thứ gì đó, đột nhiên đập vào tim mình, âm thanh rất lớn, hồi âm rất dài.
Cô cảm thấy cả người rơi vào trạng thái vô cùng tê liệt.
Thế giới xoay tròn, lặp lại vô hạn câu nói này của Tông Chính Ngự: Đời này, cháu ở bên cạnh ta là đủ roi.
Đời này, cháu ở bên cạnh ta là đủ roi.
Đời này.
Cháu ờ bên cạnh ta là đủ rồi.
Ý của Thất gia là, cùng mình chúng sống cả quãng đời còn lại sao?
Tâm trạng Mộ An An hỗn loạn.
Cô không biết làm thế nào có thể xuống xe, làm thế nào cỏ thể trở về biệt thự.
Đợi cho đến khi lấy lại tinh thần, thì bản thân đã trần truồng đứng trước tấm gương soi toàn thân cùa phòng tắm ở trong phòng.
Bởi vì vừa mới tắm xong, nên mặt gương đều là sương mù.
Mộ An An đưa tay lau đi lớp sương mù ở trên gương.
Vẻ mặt ngốc nghếch của bản thân đã được phản chiếu lại rõ ràng.
Mộ An An còn đưa tay nhéo mặt mình, phát hiện không đau.
Xoay người, cầm lấy đồ dùng vệ sinh bên cạnh ra sức đập vào mu bàn tay.
Trong nháy mắt liền đau đớn đến chảy nước mắt.
Không phải nằm mơ!
Vừa rồi khi ờ trên xe, câu nói cùa Thất gia:“Đời này, cháu ờ bên cạnh ta là đủ rồi” quả thực không phải là mơ.
Thật sự là thật!
Mộ An An nhất thời có một loại cảm giác bùng nổ.
Muốn hét lên chói tai, muốn gào thét, muốn nhảy dựng lên.
Trong lòng có vô số cảm xúc như muốn trào ra!
Mà Mộ An An thật sự nhảy dựng lên ở trong phòng tắm, đắc ý vênh váo, kết quả, bị chân trượt ngã nặng nề ở trên sàn phòng tắm, phát ra tiếng vang thật lớn,theo bản năng Mộ An An đau đớn hét lên.
“An An?”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng la, sau đó cửa phòng tắm bị mờ ra không hề báo trước!
Mộ An An ngã ờ gần trước cửa phòng tắm, khi cửa được mở ra, cô liền vô thức ngẩng đầu lên nhìn…