Ánh mắt của Tông Chính Ngự càng ngày càng phát ra nguy hiểm, màn hình điện thoại thi càng bị bóp đến nứt ra:”Mang người về đây cho ta!”
Khi Tông Chính Ngự đưa ra mệnh lệnh này, La Sâm liền run rẩy, không dám dừng lại, lập tức đi thực hiện mệnh lệnh của Thất gia.
Mà Đường Mật ở bên cạnh, lần đầu tiên cảm nhận được luồng khí sắc bén và tăm tối của Tông Chính Ngự, trong lòng liền nghĩ có chút sợ.
Như thể trong giây tiếp theo, người đàn ông này sẽ phá hủy hết mọi thứ! Tại bệnh viện trực thuộc.
vết thương của Hoắc Hiển không có nghiêm trọng lắm nhưng hơi khó xừ lý.
Bởi vì hắn ta liên tục kêu réo.
Bị bỏng xuất hiện phồng rộp, phải khều nó ra.
Khều có một chút, Hoắc Hiển liền kêu lên hai tiếng.
Mộ An An lần đầu tiên biết tên
này lại sự đau như vậy.
“Anh đừng có kêu, kêu lên khiến tay tôi run, lại đụng tới miệng vết thương nữa.
” -Mộ An An than vãn: “Anh đường đường là một đại ca trùm trường, một chút đau đớn cũng chịu không nổi là sao chứ?”
Hiện tại Mộ An An đã phát hiện ra.
Tên Tóc Xoăn này thật sự là sợ đau.
“Trước kia anh đánh nhau vô ích à?”
Mộ An An nói xong, não liền nghĩ về việc, Hoắc Hiển một giây trước vừa đằng đằng sát khí đánh nhau với người ta, giây tiếp theo bởi vì đau mà nhảy nhót kêu la.
Hình ảnh có chút buồn cười khiến Mộ An An không thể nhịn được mà cười rộ lên.
Mặc dù Mộ An An đang đeo khẩu trang, nhưng khi cười đôi mắt của cô có thể dễ dàng trờ biến thành hình lưỡi liềm, Hoắc Hiển nhìn thấy cũng nhịn không được mà cười rộ lên theo.
“Vị tiểu tiên nữ này, xin cô chú ý một chút, tay tôi vẫn còn đang bị thương, cô cười như vậy thành cái dạng gì rồi vậy hả?”
Mộ An An phản ứng lại, nghiêm túc nói: “Thật có lỗi mà.
”
Sau đó cô cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương cho Hoắc Hiển.
Cô nghiêm túc như vậy, ngược lại khiến Hoắc Hiển có chút ngượng ngùng.
Mộ An An bôi thuốc cho Hoắc Hiển xong, nhưng không có băng bó cho hắn.
Vì nó sẽ khiến cho vết thương bị bí hơi.
Vừa rồi Mộ An An chỉ lo xử lý vết thương, cũng không có nghĩ tới chuyện khác.
Hiện tại đã xử lý xong rồi, nhìn lại vết thương của Hoắc Hiển, thì phát hiện diện tích bề mặt của nó rất lớn.
Chiều dài khoảng bằng ngón tay cái đến xương cổ tay, rộng bằng lòng bàn tay.
Vừa rồi khi Mộ An An quay đầu lại, mới để ý thấy bình nước nóng
trong tay dì Lí đập là nước mới nấu xong, vỏ bình nước nóng như vậy, lại bị đập mạnh xuống dưới.
Bị thương như vậy cũng coi như là may mắn.
Khi bình nước nóng bị đập vỡ,
Mộ An An đã kịp thời né tránh, nhưng khi nước nóng phát nổ, cam đoan sẽ khiến cô bị thương.
Kết quả Hoắc Hiển đã cản lại toàn bộ.
“Anh còn có vết thương nào khác không?” – Mộ An An ngẩng đầu
hỏi.
“Không có.
” -Hoắc Hiển không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
Mộ An An hiển nhiên không tin: “Anh đi vào trong phòng, cởi áo ra, để tôi xem phía sau lưng anh.
”
Vừa dứt lời, Hoắc Hiển đột nhiên ghé sát vào gần Mộ An An.