Tuy nhiên, ngay khi Đường Mật đang sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, thì Tông Chính Ngự đã đứng dậy và rời khỏi bàn làm việc.
“Thất gia?” – Đường Mật theo bản năng gọi.
Tông Chính Ngự cũng không quay đầu lại: “Đường tiểu thư sắp xếp một chút đi, buổi tối tôi liền sắp xếp người đưa cô trở lại thủ đô.
”
“Cái gì?” – Đường Mật khiếp sợ.
Tông Chính Ngự lười nhiều lời, người phụ nữ này ở bên tai ríu rít mỗi ngày,thực sự rấ phiền.
Thất gia trực tiếp rời khỏi phòng làm việc, tay phải kéo cà vạt, môi mỏng mím chặt.
Bước đôi chân dài, đi về phía phòng của Mộ An An.
Đứa trẻ này, quá muộn để chỉnh đốn rồi.
Khi Tông Chính Ngự đẩy phòng của Mộ An An ra, bên trong trống rỗng.
Tông Chính Ngự quét một vòng, nhưng vẫn không thấy ai.
Cửa sổ phòng đang mở, bên ngoài truyền đến tiếng khởi động xe.
Tông Chính Ngự đi tới.
Từ chỗ cửa sổ, liền nhìn thấy chiếc xe màu đen phóng đi với tốc độ rất nhanh.
Đó là Mộ An An.
Tại đây có hình ảnh
“La Sâm!”
“Có, Thất gia.
”
“Chuẩn bị phi cơ.
”
Mộ An An điên cuồng chạy đến Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên.
Các phương tiện truyền thông ở lối vào bệnh viện đã rời đi, đã khôi phục lại trạng thái trống rỗng và không có sinh khí như trước.
Mộ An An bước xuống xe, đóng sầm cửa đi rồi về phía Khoa trầm cảm.
Ban nãy, cô nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Người ta đã tìm thấy công cụ mà Mặc Mặc tự sát, cũng đã tìm thấy video giám sát.
Khi Mộ An An đến văn phòng của Khoa trầm cảm, ngoại trừ Hoắc
Hiển ra,thì tất cả các nhân viên y tế có ca trực đêm qua đều ở đây.
Bao gồm cả Hoắc Chân Chân.
Mỗi người ngồi vào chỗ của mình, vẻ mặt nghiêm nghị.
.