Các phóng viên xung quanh vốn dĩ đang oán giận chất vấn cô, đều im lặng.
Trước mặt Mộ An An trước mặt, dì Lí tóc tai bù xù, hai mắt đỏ hoe, hình ảnh chật vật, chỉ vào Mộ An An chất vấn:” Mày là tên giết người! Tại sao mày lại muốn đối xử với Mặc Mặc của tao như vậy, Mặc Mặc của tao có lỗi gì với mày, mà mày muốn xúi dục Mặc Mặc tự sát!”
“Mày có biết, con bé không có ba, tao phải dốc sức mới nuôi con bé
khôn lớn, con bé thật vất vả mới thi vào trường đại học, kết quả lại gặp phải một thằng khốn nạn, hủy hoại Mặc Mặc của tao.
”
“Tao mỗi ngày đều phải chống đỡ, đều nghĩ đến, Mặc Mặc của tao sẽ tốt lên, chỉ cần duy trì, cuộc sống nhất định sẽ tốt lên.
Nhưng vì cái gì, lại có người mất trí như mày, rốt cuộc là vì cái gì, vì cái gì mày lại muốn hại Mặc Mặc của tao như vậy!”
Dì Lí hét lên hết lần này đến lần khác, túm lấy quần áo của Mộ An An, đánh đập cô.
“Tại sao, Mặc Mặc của tao tốt như vậy, tại sao lại như vậy chứ!”
“Mặc Mặc còn nói nó gặp được một bác sĩ tốt, nhưng mày rốt cuộc là cái gì! Mày không phải là bác sĩ sao, tại sao không thể chữa trị cho con bé, lại còn muốn con bé như vậy, mày làm bác sĩ để làm cái gì? Là để ép người ta tự sát sao?”
“Mày là bác sĩ gì vậy?”
Lời nói không khống chế được của dì Lí, đã trực tiếp đâm thẳng vào trái tim của Mộ An An.
Vừa rồi ở trong phòng họp, chủ nhiệm Thường chất vấn buộc tội cô, Trương Hiểu thì dẫn đầu chỉ trích và chế giễu cô, Mộ An An đều có thẻ đứng thẳng lưng một cách kiêu ngạo.
Rất kiên định cho rằng bản thân mình không sai.
Rất kiên định nói cho toàn bộ thế giới biết, chờ Mặc Mặc tỉnh lại sẽ trả lại sự trong sạch cho mình.
Nhưng bây giờ đối mặt với tiếng khóc của dì Lí, Mộ An An cuối cùng cũng nhận ra, bản thân mình đã sai và có tội.
Cô là một bác sĩ, Mặc Mặc là một người bệnh, và cô đã không chăm sóc tốt cho bệnh nhân của mình!
Mặc Mặc tự sát, công cụ không phải là trọng tâm.
Trọng tâm là cảm xúc của Mặc Mặc.
Cô là một bác sĩ, nhưng không có làm tốt chức trách của mình.
Buổi sáng tan ca, cô nóng lòng muốn trở về tìm Thất gia.
Thậm chí ngay cả trong buổi họp
buổi sáng cô cũng cáu gắt, cuộc họp buổi sáng vừa kết thúc là cô liền bỏ đi ngay.
Nhưng duy nhất cô không có nhìn phòng bệnh của Mặc Mặc liếc mắt một cái.
Nếu như cô đi, nếu như tán gẫu nhiều hơn một chút, có lẽ bi kịch sẽ không xảy ra.
Là cô có tội!
“Mày là đồ sát nhân!”
Trong đám đông, có người giận dữ hét lên, sau đó một hòn đá to
bằng nắm tay liền đập về phía Mộ An An.
Với thân thủ của Mộ An An, cô có thẻ tránh được, nhưng cô đã không làm vậy.
Tảng đá của người đó đập vào trán cô, cơn đau buốt khiến Mộ An An trong nháy mắt không đứng vững được, thân thể cô lùi lại vài bước.
“Đồ giết người!”
“Đồ cặn bã, đi chết đi!”
Trong đám người, âm thanh phẫn
nộ càng ngày càng nhiều, cùng với tiếng nói của sự tức giận,còn có rất nhiều đồ vật không rõ lao về phía Mộ An An một cách điên cuồng.
Mộ An An không hề động đậy.
Trong lòng cô vừa cảm thấy hổ thẹn, vừa cảm thấy đây là việc mình đáng phải gánh chịu.
Đặc biệt là tiếng khóc của dì Lí văng vẳng ở bên tai, chính là nhắc nhở cô, sự sơ suất của cô đã khiến một gia đình nghèo khổ đang cố gắng chống đỡ liền sụp đổ trong chốc lát.
“Các người đang làm cái gì vậy hả!