Mộ An An không thích không như vậy khí: “Mau ăn đi, đều nguội hết rồi.
”
Hoắc Hiển hoàn hồn: “Cái gì cũng không nói, cụng ly trước đi.
”
Mộ An An thoải má: “Ai mà chưa từng có bi kịch tuổi thơ chứ.
”
Lời này vừa nói ra, cả ba người đều bật cười, Hoắc Hiển lại chém gió một câu: “Tôi không có nha, tuồi thơ của tôi dễ chịu lắm.
”
Mộ An An: “Cút đi.
”
Sau đó ba người họ không nói nhiều về thời thơ ấu của Mộ An An nữa, cũng như là về chuyện của Mặc Mặc, bọn họ có sự ăn ý với nhau.
Cái gì không tốt thì đừng có đề cập đến, cũng đừng nghĩ đến, cứ vui vẻ cùng bạn bè uống một chút rượu, ăn một chút đồ nướng.
Tại thủ đô, bệnh viện tư nhân của gia tộc Tông Chính.
Có rất nhiều người của gia tộc Tông Chính tập trung ở ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt của mỗi người đều nghiêm nghị.
Bởi vì người đang ờ trong phòng phẫu thuật là lão gia Tông Chính tiếng tăm hiển hách ở thủ đô.
Trong những năm đầu, gia tộc Tông Chính đã có sự hiện diện mạnh mẽ ờ Châu Âu, gia tộc vẫn luôn ở Âu Châu, nhưng lão gia
tuổi đã lớn, nên từ từ chuyển toàn bộ gia tộc Tông Chính về thủ đô.
Bây giờ lão gia Tông Chính tuổi tác đã cao, lần này đột nhiên lên cơn đau tim, lúc này đã kinh động đến toàn bộ gia tộc.
Dù sao đối với một gia tộc khổng lồ như vậy, nếu như lão gia Tông Chính đột nhiên rời đi, thì việc lựa chọn người chủ trì tiếp theo là một việc trọng đại, cho nên những người này cho dù ở Âu Châu cũng phải trở về càng sớm càng tốt.
Khi kết thúc ca phẫu thuật, khi bác sĩ cho biết, lão gia đã qua khỏi cơn nguy kịch, có người trên mặt cảm thấy thoải mái, có người lại cảm thấy đáng tiếc.
Tông Chính Ngự đứng bên ngoài đám đông, sau khi nghe những gì bác sĩ nói, liền thở phào nhẹ nhõm.
Anh mất kiên nhẫn kéo cà vạt, rời khỏi cửa phòng mổ.
Lấy điếu thuốc và bật lửa từ trong túi ra, cúi đầu châm lửa.
Đồng thời, một thủ hạ của anh
cung kính cầm điện thoại:”Thất gia, điện thoại của ngài đã sẵn sàng.
”
Tông Chính Ngự ngậm điếu thuốc trong miệng, trực tiếp gọi điện lại cho Mộ An An.
Nhưng mà, bên trong điện thoại lại truyền đến một giọng nói nhắc nhở lạnh như băng của máy móc: “Thật xin lỗi, điện thoại bạn gọi đâ tắt máy….
”
Tông Chính Ngự cau mày.
Mộ An An rất hiếm khi tắt điện thoại.
Tông Chính Ngự gọi lại lần thứ hai vẫn tắt máy, liền trực tiếp điện thoại cho La Sâm: “Tiểu thư đâu?”
Trong điện thoại La Sâm có phần do dự, vẫn không nói được câu trả lời, giọng nói của Tông Chính Ngự đã thấp tới cực điểm: “Nóic”
La Sâm nói: “Tiểu thư, vẫn chưa trở về.
”
Tông Chính Ngự ngay lập tức hít mắt lại: “Cô ấy ờ đâu?”
La Sâm do dự một lúc lâu: “Tiểu thư ở trong một căn biệt thự vùng ngoại ô.
Chủ nhân của căn biệt thự ấy, chính là Hoắc Hiển.
”
Cho dù bị ngăn cách bởi điện thoại, nhưng La Sâm vẫn có thể cảm nhận được sự áp bức đến từ Thất gia.
Khi Thất gia gọi điện đến, hắn không dám nói rõ sự thật.
Nhưng cũng không dám không nói sự thật ra.