Sự tức giận của Hoắc Chân Chân bị bao trùm bời tiếng chửi rủa của mọi người xung quanh, dường như đến cuối cùng đều không nghe được giọng nói cùa
Hoắc Chân Chân.
Nhưng mà, trong sự hỗn loạn này, Hoắc Hiển vẫn đứng ở bên kia, nhìn chằm chằm về phía trước.
Một khuôn mặt lai với những lọn tóc xoăn vàng óng ánh, ngày thường cũng rất kiêu ngạo bướng bỉnh, và vô cùng thích phô trương.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng trên người hắn dường như đồng loạt biến mất.
Hoắc Hiển cả người đờ đẫn đứng
ở bên này, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Tại đây có hình ảnh
Trần Hoa nhìn xung quanh, rồi đi về phía Hoắc Hiển, nhỏ giọng kêu: “Hoắc Hiển?”
Hoắc Hiển không phản ứng.
Đang lúc Trần Hoa chuẩn bị kêu lần nữa, Hoắc Hiển đột nhiên mở
miệng: “Cô sớm đã biết?”
Cái gì?
“Bạn trai mà cô ấy nói là Thất gia?”
Trần Hoa sửng sốt, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Uh.
”
Hoắc Hiển không nói gì.
Hắn cảm giác như bị kéo xuống biển sâu, bị trói chặt tay chân, thậm chí còn không thể giãy dụa được, chỉ biết rằng bản thân hắn nhất định sẽ phải chết.
Trước đây Mộ An An có nói cô ấy có một người bạn trai hơn cô ấy tám tuổi, là người chú nuôi dưỡng cô ấy.
Hoắc Hiển cũng không coi trọng điều đó.
Chỉ là cảm thấy, ở Giang Thành này, ngoại trừ vị gia ở Ngự Viên Loan kia, thì nhà giàu quyền quý nào có thế lực cao hơn Hoắc gia chứ?
Bất kể là thân phận gì, chỉ cần hắn thích Mộ An An, thì sẽ giành lấy khi thời cơ đến là được.
Ai mà ngờ được.
Người đó, lại là độ cao mà cả đời này Hoắc Hiển không thể đụng vào được.
Đó là Thất gia của Ngự Viên Loan!
Đó là người đàn ông đứng ở trên đàn tế thần.
Một tình địch như vậy, đứng ờ đó cũng đủ giết chết mọi thứ trong vài giây.
Hoắc Hiển cúi đầu, đột nhiên khẽ cười.
Trần Hoa có chút lo lắng: “Hoắc, Hoắc Hiển…”
“Cô không cần lo lắng.
” – Hoắc Hiển đột nhiên ngẩng đầu: ”MỘ An An được Thất gia dẫn đi rồi.
”
Nói xong, Hoắc Hiển xoay người rời đi.
Trần Hoa nhìn xung quanh, do dự một hồi, cuối cùng cũng đi theo Hoắc Hiển.
Mộ An An bị Tông Chính Ngự ôm rời khỏi bệnh viện, sau đó ngồi
trên xe trờ về Ngự Viên Loan, trong khoảng thời gian này, cô lại có một loại cảm giác không chân thật.
Cô trộm nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Thất gia đang dựa vào lưng ghế, mặt vô cảm kéo cà vạt, cởi cúc áo ờ cổ.
Cảm nhận được ảnh mắt của Mộ An An, lúc này mới hơi hướng mắt xuống, nhìn lại bé con.
Khi nhìn thấy bé con mặc quần áo của người khác, mắt anh liền
sâu thêm vài phần.
.