Sợ chết!
Không phải!
Thất gia một khi tức giận, tuyệt đối chính là sống không bằng chết!
Đường Mật ở bên cạnh, khoảnh khắc khi Tông Chính Ngự xuất hiện, sắc mặt cũng đã thay đổi.
Nhưng cô ta vẫn đều kiềm chế được.
Nhưng bây giờ Lương Phán cứ ôm lấy cô ta khóc lóc khiến Đường Mật cảm thấy rất bực bội.
Nhưng cô ta không thể hiện điều đó ra bên ngoài quá nhiều.
Đường Mật giữ trạng thái bình tĩnh, mặt không biến sắc gỡ tay Lương Phán ra: “Như vậy đi, cô trước tiên
trốn ra cửa bên hông kia đi.
Lương Phán hiển nhiên có chút không phản ứng kịp, theo bản năng nhìn về phía Đường Mật nói.
Bên kia có một lối đi an toàn.
Đường Mật nói: “Cô thừa dịp lúc này đang hỗn loạn, trốn đi trước đi, khi mọi chuyện ập tới, sẽ không có rơi xuống trên đầu cô.
”
Lương Phán nghe vậy, nháy mắt cảm thấy không có vấn đề gì xấu, lập tức gật đầu, nhanh chóng chạy lấy người.
Nhưng mới vừa đi được nửa bước, cô ta chợt nghĩ ra điều gì đó liền quay
đầu lại: “Vậy còn cô thì sao?
“Tôi không sao, Thất gia sẽ không làm gì tôi đâu.
” – Đường Mật vẫn bình tĩnh nói.
Lương Phán nhìn cô ta một cái, cuối cùng không nói gì, liền xoay người đi về phía lối đi an toàn.
Đường Mật chỉnh sửa lại mái tóc, ánh mắt lập tức trở nên đặc biệt nham hiểm.
Cô ta bình tĩnh đổi chỗ ngồi.
Cùng lúc đó, Lương Phán vôn dĩ nghe theo lời Đường Mật, muốn đi qua lối đi an toàn, thì lại bị hai tên vệ
sĩ bắt giữ và đưa đến sân khấu tròn!
ở trên sân khấu tròn, khi hộp quà được mở ra, Mộ An An thân thể mềm nhũn liền đổ gục ra ngoài, Tông Chính Ngự từng bước đi tới, ôm cô vào lòng!
Mộ An An ngẩng đầu, khóe mắt ướt sũng, nhưng lại cong ra một nụ cười chú chím: “Thất gia, chú đến rồi.
”
Tông Chính Ngự ôm chầm lấy Mộ An An, cảm thấy rõ nhiệt độ cơ thể trên người đứa nhỏ đang tăng vọt, khuôn mặt ở trong trạng thái ửng hồng không được tự nhiên.
Đôi mắt ướt sũng, không có tiêu cự.
Mà vị trí cánh tay, lại xuất hiện vô số vết cắn chảy ra máu!
Ngay khi nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của đứa nhỏ, khắp người Tông Chính Ngự liền lập tức tràn đậy sư tàn bao!
“La Sâm!” – Ngay khi giọng nói trầm thấp đến mức tận cùng vang lên, ngay cả La Sâm cũng cảm thấy chấn động.
Thất gia đã hoàn toàn trở nên tức giận, La Sâm liền vội vàng từng bước đi tới: “Thất gia, tôi nên làm thế nào đây!”
Tông Chính Ngự liền bế ngang Mộ An An.
Đường qua hàm bởi vì tức giận, trong nháy mắt liền siết chặt lại.
Không có nói lời nào, nhưng cả người anh lộ ra vẻ hung ác đã muốn kết án tử hình những người này!
Tông Chính Ngự mới vừa Mộ An An xuống sân khấu, Lương Phán liền bị cưỡng ép nhét vào bên trong hộp quà.
Khi cánh cửa hộp quà đóng lại, liền chặn đứt mọi lời kêu cứu của Lương Phán.
Mà, khi Tông Chính Ngự ôm Mộ An An chuẩn bị đi ra khỏi phòng tiệc, thì Đường Mật trốn ở trong góc phòng, liền giả vờ có chút bối rối chạy ra.
Trên mặt cô ta lộ ra một chút vui mừng kêu lên: “Thất gia, rốt cục anh cũng đến rồi, tôi suýt chút nữa thì không cứu được An An.
”
“Khi tôi khiêu vũ xong mới phát hiện ra cô ấy là An An, tôi liền cho người đi thông báo với anh, tôi còn sợ không có ngăn kịp…”
“Cút.
”
Tông Chính Ngự căn bản không để cho Đường Mật nói xong, trực tiếp ôm Mộ An An rời đi.
Làn da của đứa trẻ ở trong vòng tay anh rất nóng hổi, hiển nhiên là đang rất khó chịu, khuôn mặt áp vào ngực anh, hơi thở cô thở ra cũng rất nóng rực.
Còn có tiếng ríu rít khó chịu: “Thất gia, An An khó chịu.
”
Tông Chính Ngự cúi đầu, hôn lên trán Mộ An An: “Bé con ngoan, có ta ở đây, không phải sợ.
”
“Thất gia.
”
Mộ An An nghẹn ngào, không ngừng co rút ở trong vòng tay Tông Chính Ngự.
Chỉ khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hương vị mùi hương của Tông Chính Ngự, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Kể từ khi bị Đường Mật gọi lên sân khấu, Mộ An An lúc nào cũng rất căng thẳng.
Nói với bản thân, chỉ có bình tĩnh, mới có thể giải quyết được những việc tiếp theo.
Chỉ có bảo toàn thể lực mới có cơ hội thoát thân.