Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội


Mộ An An đã được đào tạo trong nhiều năm, diễn xuất hoàn hảo tuyệt đối.
Vào lúc này, vẻ mặt tiếc nuối không thể tin được của cô hiện lên đầy sống động.
Trong lúc không tin nỗi, cô chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ trán, “Tại sao tôi lại quên điều đó.”
“Ý anh là gì?”
“Trước đó có cô em gái đã lấy điện thoại của anh để chơi.

Chắc là lúc đấy đã block em.

Tôi đang nghĩ tại sao vài ngày em lại không liên lạc với tôi, cũng không đăng ảnh lên tường.”
Cô dùng thái độ vô cùng thành khẩn, đứng dựa vào Giang Cầm, thuận tay add Giang Cầm trở lại.
“Nữ thần, thực xin lỗi.”
Giang Cầm vốn là đang nhìn Mộ An An, lập tức dời tầm mắt đi, “Em gái của anh…” thật nhiều.
Nói được một nửa, Giang Cầm mới nhận ra, có chút chua chua, không hợp với tính cách kiêu ngạo của cô.
Hơn nữa cuộc đua sắp bắt đầu, cô đến không phải tán tỉnh Tông Thát.
Giang Cầm trực tiếp nói: “Làm thỏa thuận.”
“Để anh thua anh trai em sao?” Mộ An An còn không có nghĩ tới, liền tiếp tục lời của Giang Cầm, quả nhiên rất chính xác.
Giang Cầm không ngờ đối phương lại thông minh như vậy, nhất thời đoán được mục đích của cô.
Tuy nhiên, Giang Cầm không hề hoảng sợ mà tiếp tục nói: “Chỉ cần anh thua, tôi sẽ hứa với anh một điều.

Và tôi hứa rằng lúc đó tôi sẽ giữ lấy cánh tay phải của anh.”
Giang Tần nói lời này, đã quen với việc giữ một loại thái độ cao cao tại thượng.
Đối với Giang Cầm, lần này anh trai cô đã nói rõ rằng anh sẽ giao chiến với Tông Thát.
Cô tiếc nuối sự quyến rũ của Tông Thất, vì vậy cô đã đến thương lượng một điều kiện.
Nếu Tông Thất không có khuôn mặt này, lại gây được sự hứng thú của Giang Cầm, Giang Cầm căn bản không quan tâm đến sống chết của hắn.
Thấy Tông Thất không trả lời, Giang Cầm ngạo nghễ nói thêm: “Anh không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi cũng muốn giúp đỡ vì tình bạn của chúng ta.

Quả thực, kỹ năng của anh tốt hơn anh trai tôi, nhưng tôi phải nhắc nhở anh.

Anh trai tôi là thiếu gia nhà họ Giang, nếu không vui thì có thể chơi chết anh.

Tôi chỉ cho anh một con đường.”
Mộ An An nghe Giang Cầm giọng điệu cao ngạo, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhưng nội tâm cuồn cuộn.
Bàn tay duỗi ra, rồi lặng lẽ nắm chặt tay.
Cái gì mà Đại thiếu gia cao cao tại thượng, thiếu gia nhà họ Giang!
Nó chỉ đơn giản là một danh tính bị đánh cắp, chim gáy chiếm tối Giẫm đạp lên, cuộc đời đẫm máu của mẹ và ông nội cô, để có được vinh hoa phú quý.
Mộ An An chỉ cảm thấy trong miệng ngập tràn tanh nồng, nhưng lại bị cô cố gắng đè nén.
Cô nói, “Tôi nghĩ tôi là tên vô danh tiểu tốt, tôi thực sự rất hãnh diện khi có thể nhận được sự chăm sóc của nữ thần Giang Cầm, thật khiến tôi vừa vui mừng lại sợ hại.”
Lời nói của Mộ An An, khiến Giang Cầm rất thoải mái, “Nếu là biết, lát nữa trong cuộc đua anh biết phải làm gì rồi chứ?”
” Tôi biết.


Ngay khi Mộ An An nói xong, trọng tài đã thông báo rằng, trận đấu của Tông Thất và Giang Phong đã chuẩn bị xong, trận đấu sẽ chính thức bắt đầu sau năm phút nữa.
Giang Cầm định rời đi, nhưng mới đi được hai bước, cô ta quay đầu lại, trịch thượng nói: “Chuyện này xong xuôi, khi trở về tôi sẽ hẹn hò với anh.”
Sau đó, cô ta rời đi.
Mộ An An nở nụ cười, không ngừng nhìn theo bóng lưng của Giang Cầm.
Cho đến khi bóng dáng của Giang Cầm biến mắt trước mắt, cả khuôn mặt Mộ An An trực tiếp chìm xuống.
Trong ánh mắt ngập tràn hận ý, nồng đậm!
Đồng thời, khóe miệng vẽ lên vòng cung, “Giang gia đại thiếu gia, Giang gia đại tiểu thư? Hừ, thật là một thân phận đẹp đẽ.”
“Anh Thất, anh đâu rồi?”
Trong khi Mộ An An đang chỉnh đốn quần áo, một tiếng hét vang lên từ phòng nghỉ.
Mộ An An điềm đạm bước ra ngoài, đơn giản nói: “Đi ra ngoài hút một điều thuốc.”
“Anh Thát, em thật sự không biết, anh lấy chiếc xe này ở đâu, nó đã được thay đổi, lợi hại!”
Lượng Lượng sờ vào thân xe Bugatti Veyron âu yếm, “anh Thát, anh không định tiết lộ thân phận gì sao?”
*Có ATM bao nuôi tôi mà.” Mộ An An nói đùa, cầm lấy mũ bảo hiểm đội lên.
“Anh lại nói nhảm rồi.”
“Mặt tôi không đủ để được bao sao?” Mộ An An hỏi ngược lại.
Lượng Lượng im lặng.
Khuôn mặt này thực sự có đủ điều kiện để được bao.

Tuy đường nét khuôn mặt không cứng rắn nhưng lại thuộc tuýp người thanh tú, cùng với nét phóng khoáng, là kiểu người được nhiều đại gia yêu thích.
“Được rồi, chuẩn bị ăn mừng chiến thắng của tôi.” Mộ An An đóng cửa nóc xe lại.
Lượng Lượng hiển nhiên có chút lo lắng, mở cửa xe khuyên nhủ: ” Anh Thất, cẩn thận một chút.”
Mộ An An làm động tác Ok với Lượng Lượng.
Lượng Lượng đóng cửa.
Mộ An An nỗ máy, điều khiển xe về điểm xuất phát của cuộc đua.
Thật trùng hợp, xe của Giang Phong vừa tới.
Giang Phong mở cửa xe trên ra, đội mũ bảo hiểm, tay đỡ cửa xe, khi nhìn thấy Mộ An An, hắn đặc biệt kiêu ngạo, động tác lấy ngón tay cái cắt qua cổ.
Mộ An An chế nhạo, giơ ngón giữa của mình lên.
Cùng lúc đó, một vài chiếc xe chạy theo dòng thực té.
Giang Phong cố ý nói: “Hai chiếc xe nhàm chán, mày không ý kiến sao?”
Mộ An An liếc nhìn những chiếc xe chung quanh đang chằm chằm mình, khóe miệng nhếch, cũng không nói nhiều, đóng cửa lại, tập trung vào phía trước.
Các hoạt náo viên của cả hai bên đã bắt đầu hò hét.

“Anh Thất nhất định phải thắng! Anh Thất nhát định phải thắng!”
“Giang thiếu, thiên hạ vô địch!” Dưới tiếng hò hét điên cuồng của các cổ động viên, trọng tài giơ súng bắt đầu, Giang Phong bỏ đi bộ dạng giả ngầu, đưa xe vào chỗ.
Vào thời điểm phát súng bắt đầu, tám chiếc xe vọt ra ngay lập tức.

Trong số đó, Bugatti màu xanh lam và đen, Ferrari đang chạy nước rút trước đối thủ như một con hổ, không ai nhường đường cho ai.
Tai nghe của Mộ An An nghe thấy một giọng hướng dẫn của Lượng Lương, “Sau khi rẽ một km, con dốc trên cùng hơi trơn.
Nếu Giang đại thiếu gia muốn động thủ, có thể sẽ ở nơi này.
Hãy cần thận.”
Mộ An An nghe xong không có biểu cảm gì, tốc độ xe không ngừng tăng lên, chẳng mấy chốc anh đã đến chỗ ngoặt mà Lượng Lượng nói.
Ở phía sau, Giang Phong không ngừng bám riết xe của Mộ An An, đột nhiên chạy chậm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ An An tiếp tục tăng tốc.
Trên sườn đồi ở đầu khúc quanh, đá dăm rơi xuống rất nhiều, không biết nó đã chịu tác động gì.
Cùng lúc đó, phía sau lưng, hòn đá to chừng nửa người vốn dĩ bị kẹt trên ngọn cây, nhưng lại đột nhiên mắt kiểm soát, rồi lao xuống!
Xe của Mộ An An sắp đến chỗ rẽ.
Với tốc độ của Mộ An An, tốc độ rơi của một viên đá cao bằng nửa người, không ngoài dự liệu sẽ đâm thẳng vào xe của Mộ An An.
“Có đá! Anh Thất!” Lượng Lượng hét lên trong tai nghe, hiển nhiên là siêu căng thẳng.
Mộ An An vốn đang trong nguy hiểm, lại không hề có biểu hiện lo lắng, bình tĩnh không ngừng tăng tốc, đến khúc cua, chiếc xe như thể mắt đi sự khống chế, quay được nửa vòng, suýt tông phải hàng rào, tránh đi một cách đẹp đẽ, trở lại đường đua.
Tảng đá trên đỉnh núi không kiểm soát được, đã rơi vào đuôi xe Mộ An An, phát ra tiếng động lớn, phá vỡ hàng rào, rơi khỏi vách núi.
“Trời ơi.” Lượng Lượng thở phào nhẹ nhõm, “Giang đại thiếu gia thủ đoạn thật đen tối.

Tuy nhiên, kết quả thì không sao.”
Mộ An An liếc nhìn kính chiếu hậu, một chiếc xe thể thao màu đen đang điên cuồng đuổi theo cô, không cần mạng mà lao vào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui