Sau khi rơi xuống bể bơi, Hà Nhiên biết điều hẳn, cô bắt đầu nỗ lực học tập để rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Chừng nào cô còn ở đây cô sẽ luôn bị Thu Quỳnh chèn ép, bố mẹ nuôi sẽ luôn mệt mỏi vì giải quyết mâu thuẫn của cả hai.
Quan trọng nhất là việc bố nuôi chuyển phần lớn tài sản của mình cho cô khi biết cô bị mọi người xem thường vì không còn mác thiên kim nhà họ Quách để dằn mặt đám người kia dẫn đến cô bị mẹ con Thu Quỳnh và mọi người trong dòng họ ghim chặt khiến cô rất lo cho tính mạng của mình.
Dù sao cũng không hiếm các vụ con nhà giàu thanh trừng lẫn nhau để giành gia sản mà.
Cô còn rất yêu quý cuộc sống này nên cô không thể để mình hẹo thế được.
Thuyết phục bố nuôi cũng vô ích nên cô chỉ đành bỏ chạy trước thôi.
Sau nhiều ngày tháng vất vả luyện đề, cô cũng thành công đậu vào một trường đại học ở bên Anh nên vội thông báo tin này cho bố mẹ nuôi để họ đồng ý cho cô xuất ngoại.
Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, người duy nhất phản đối chuyện này chỉ có dì Dung.
- Cô có biết chi phí du học đắt thế nào không? Cô đã ăn không uống không của nhà họ Quách mười chín năm rồi giờ còn mặt dày đòi chúng tôi cho cô tiền đi học? Cô nằm mơ à?
Bà Hoa vội nhắc em gái:
- Dung, em nói nặng lời quá rồi đấy.
Một năm này bà nhìn ra cô đang thay đổi theo hướng tích cực và ngày càng được lòng chồng mình, giữ cô ở đây sẽ là mối nguy lớn với con gái bà, thôi thì để cô ra nước ngoài rồi dùng thủ đoạn khiến cô không thể về đây nữa là được.
Hà Nhiên làm con gái mẹ Hoa mười chín năm, sao cô có thể không nhìn ra suy nghĩ của bà, lập tức đính chính:
- Dì không cần lo, cháu giành được học bổng, sang bên đó có thể tìm việc làm thêm, tuyệt đối không lấy thêm một đồng nào của nhà họ Quách.
Với cả dì này, bố mẹ cháu còn chưa nói gì, dì lanh mồm lanh miệng quá vậy? Tiền của dì hả?
Cô phấn đấu đến giờ vì muốn rời khỏi đây, ai dám ngăn cản cô, cô liều mạng với người đó.
Vả lại người dì này cũng rất hai mặt, chưa biết thân phận của cô thì ngọt nhạt yêu thương đủ kiểu, biết xong lập tức thay đổi thái độ, xỉa xói cô chiếm mọi thứ của Thu Quỳnh khiến cô rất phản cảm với bà ấy.
Bà ta làm như cô tự mình bò sang nôi nhà họ Quách vậy.
Lời nói của Hà Nhiên khiến bà Dung tức điên người, đang định nói thêm thì bị bà Hoa cản lại, sau đó ông Hùng cũng nghiêm giọng nói tiếp:
- Bé Nhiên nói đúng đấy.
Tiền của tôi, tôi thích cho ai thì cho, huống hồ dù Thu Quỳnh có về thì Hà Nhiên vẫn là con gái của tôi, tôi không thiên vị đứa nào hết.
Lời nói này khiến sắc mặt hai người bà Hoa và bà Dung xám ngoắt, Hà Nhiên lộ vẻ khó xử.
Đợi khi chỉ còn ở riêng cô mới nói với ba nuôi mình:
- Bố không nên bênh vực con quá, chị Quỳnh mà nghe được sẽ rất buồn.
Tráo đổi con không phải lỗi của cô, nhưng nghiễm nhiên hưởng những thứ vốn là của người khác mà không chút áy náy thì là lỗi của cô rồi, làm người nên biết đủ.
Ông Hùng không cảm thấy gì, còn vỗ vai cô:
- Thu Quỳnh sẽ không để bụng đâu, có chị em gái nó càng vui chứ sao? Phải rồi, con định sang Anh du học thật à?
- Vâng ạ.
Ở lại đây sẽ khiến cô gặp rắc rối, chi bằng rời đi tìm một nơi mình thuộc về vẫn hơn.
Ông Hùng không nỡ xa con gái, ông thử thăm dò cô:
- Con muốn rời khỏi đây vì Minh Tiến phải không? Nếu con thích thằng bé, bố sẽ giúp con.
Dù sao từ đầu hai đứa đã là một đôi rồi, mẹ con hâm dở mới đi chia rẽ cả hai khiến cả nhà chúng ta và nhà thằng Tiến bị người ta chê cười.
Ông rất ưng thằng con rể này và cảm thấy thằng bé với cái Nhiên rất hợp nhau nên chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, vả lại ông thấy con gái ông cũng có vẻ thích thằng bé nên muốn tác hợp cho cả hai.
Hà Nhiên mà biết suy nghĩ của ông nhất định sẽ kêu oan thấu trời mất.
Cô và Minh Tiến hoàn toàn không có gì với nhau hết, mấy lần cô giả vờ thân thiết với anh chỉ vì muốn chọc tức Thu Quỳnh thôi, nhưng sau khi bị anh ngầm cảnh cáo một lần thì cô an phận hẳn không dám làm phiền anh vì cô biết anh mà điên lên cô đến xương cũng chẳng còn mà nhặt.
- Con và anh Tiến chỉ là quan hệ anh em bình thường thôi.
Bố làm thế mọi người sẽ rất khó xử, đặc biệt là nhà anh Tiến sẽ không hài lòng đâu ạ.
Bị đẩy qua đẩy lại giữa hai cô gái như một món hàng ai mà chẳng tức giận, chả thế nên anh mới tỏ thái độ với Thu Quỳnh, đến bây giờ cũng không thừa nhận hôn ước của mình với chị ta.
Bố cô mà đòi đổi lại người ta tưởng ông xem thường mình, tức quá san bằng nhà cô mất.
Ông Hùng không khuyên được cô, chỉ đành đưa cho cô một cái thẻ:
- Con người ba khô khan không biết mua quà chia tay gì tặng con, con cầm đi thích mua gì tự mua đi nhé.
Thẻ này không hạn mức nên con muốn tiêu thế nào cũng được.
Hà Nhiên từ chối không được cô bèn nhận cho ông vui lòng, nhưng cô tự nhủ mình sẽ không đụng vào số tiền này, sau này cũng sẽ tìm cách trả lại cho ông.
Việc hai cha con trò chuyện bị dì Dung nghe được, bà ta lập tức quay lại mách chị mình:
- Chị để mặc Hà Nhiên tác oai tác quái thế à?
Tuy trong lòng bà Hoa cũng không thoải mái, nhưng tuần sau Hà Nhiên đi rồi, mà đi tận năm năm, bà việc gì phải gây khó dễ với cô chứ.
- Hà Nhiên cũng chủ động từ bỏ quyền thừa kế rồi còn gì, em đừng gây sự rồi nói xấu con bé nữa.
- Nhỡ đâu con bé chỉ nói ngoài miệng để chị buông lỏng cảnh giác thì sao? Chị nghĩ mà xem, đang từ tiểu thư muốn gì có đấy bỗng chốc tay trắng ai mà cam tâm cho nổi.
Bà Hoa định phản bác nhưng ngẫm lại lời em gái nói cũng đúng nên im lặng không tiếp lời, bà Dung lại được thể tiếp lời:
- Chị nghĩ xem, con gái chị chịu khổ mười bảy năm, con bé thậm chí còn không đủ điều kiện học Đại học mà con Nhiên lại được đi du học.
Sau này nó trở về kiểu gì chẳng quay lại tập đoàn Quốc Đạt làm việc, ai biết nó có định cướp sản nghiệp của nhà họ Quách về tay mình không chứ.
- Vậy em nói xem chị nên làm gì?
Bà Dung thấy chị gái bị dụ lập tức nói ra suy nghĩ của mình:
- Dù sao anh chị cũng nuôi con bé ngần ấy năm, kiểu gì cũng phải để con bé làm chút chuyện gì đó để trả ơn chứ.
Không phải chị bảo anh rể đang đau đầu vì không ký được hợp đồng với công ty Hướng Thiên à, sao không lợi dụng con bé...
Giám đốc đàm phán với bọn họ là một lão già háo sắc, dì Dung vẫn nhớ có một lần ông ta gặp được Hà Nhiên xong liền luôn ám chỉ với anh rể chuyện này nhưng anh rể sao có thể đồng ý chứ.
Thế nên hợp đồng kia cứ kéo dài đến bây giờ cũng chưa hạ bút.
Giờ Hà Nhiên không còn là con gái bọn họ, hy sinh cô lấy được hợp đồng kia cũng chẳng có vấn đề gì.
- Thu Dung, sao em có thể độc ác thế hả? Em làm vậy sẽ hủy đời con bé có biết không?
Còn chưa nghe em gái nói xong bà Hoa đã lập tức phản đối.
Dù gì cũng là con gái mình nuôi mười chín năm, hơn nữa từ lúc biết thân phận thật sự của mình đến giờ con bé vẫn luôn rất biết điều nên bà chỉ muốn đuổi cô đi chứ không có ý định hại cô.
- Chị, chị nghe em nói hết đã.
Sợ bị người khác nghe thấy, Thu Dung vội kéo chị mình sang một góc, tiếp tục thì thầm to nhỏ:
- Em làm vậy vì hai mục đích, thứ nhất là để con bé trả ơn nuôi dưỡng của anh chị suốt mười chín năm qua, tiếp nữa là để con bé chết tâm với Việt Tiến.
Em sợ con bé chưa chịu từ bỏ mà dùng thủ đoạn gì đó để giành cậu ta về tay mình.
Thu Quỳnh nhà chúng ta hiền lành, yếu đuối lại không được ăn học đầy đủ làm sao có thể là đối thủ của con bé đó được.
Em làm vậy cũng vì diệt trừ hậu hoạ sau này thôi, nếu chị không nỡ thì để em làm, sau này nó về trả thù cũng chỉ tìm em thôi.
Bà Hoa nghe bị nhắc lại chuyện con gái ruột mình thua kém con gái nuôi về mọi mặt lại nảy sinh hận ý nhưng vẫn chưa quyết định cho đến khi nghe con gái ôm mình khóc lóc
- Mẹ, có lẽ con không nên về đây, không nên giành bố mẹ hay anh Tiến với em Nhiên.
Em ấy quá ưu tú mà con lại thấp kém quê mùa, đi cùng em ấy con luôn bị mọi người so sánh hơn thua, con thật sự rất tự ti khi đứng cạnh em ấy.
Thu Quỳnh càng tự hạ thấp bản thân mình, bà Hoa càng thương con gái và hận Hà Nhiên hơn.
Nhớ đến lời em gái nói mấy hôm trước, bà hạ quyết tâm phải loại bỏ mối nguy này, vì thế vào bữa tiệc của công ty, Hà Nhiên bị chuốc thuốc mê pha thuốc kích thích rồi đưa tới phòng của giám đốc công ty Hướng Thiên.
Hà Nhiên cảm giác có người lạ mặt tiếp cận mình thì cố gắng đẩy họ ra nhưng tay chân cô mềm nhũn, đầu óc nặng trịch khiến cô chỉ có thể để mặc hai người kia lôi mình đi vào một căn phòng nào đó..