Thời tiết ở thành phố Nam Dương vào tháng mười hai rất rất lạnh.
Trận tuyết lớn phủ xuống cả thành phố khiến ban đêm lạnh lẽo lại càng thêm vắng vẻ, đìu hiu.
Nhưng lúc này tại phòng VVIP trong một khách sạn bảy sao, bầu không khí lại vô cùng nóng bỏng.
“Đau…” Giọng nói nũng nịu của cô gái khiến người khác nghe mà thương tiếc, thân thể cô gái cong lên, trên trán toàn là mồ hôi.
“Ngoan, ráng chịu thêm một chút nữa là hết đau rồi, được không?” Bờ môi mỏng gợi cảm của người đàn ông dán vào tai cô gái, hơi thở ấm áp, giọng nói quyến rũ khiến thân thể căng thẳng của cô dần dần thả lỏng.
“Đừng sợ…”
Cô gái cắn môi, gương mặt tái nhợt giàn giụa nước mắt, nắm tay siết chặt của cô từ từ buông ra.
“Tử Diễm…”
Người đàn ông thấy cô đã thả lỏng thì dịu dàng gọi tên cô.
Một nụ hôn đầy mùi rượu kéo dài từ cổ cô xuống dưới.
Cô gái từ từ ngước mắt lên, dựa vào ánh sáng yếu ớt ở đầu giường nhìn vào mắt người đàn ông.
“Đừng sợ, có anh ở đây, đừng sợ được không?” Người đàn ông nở nụ cười, đôi mắt sâu thẳm hấp dẫn người nhìn vào, đôi mắt ấy đang nhìn cô vô cùng chân thành.
Cô gái nhìn anh đầy mơ màng, dần dần, ánh mắt cô cũng hiện lên vẻ quyến rũ say lòng người nhưng sau đó cô đã chìm trong nụ hôn của người đàn ông…
Tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn còn đêm của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu.
Ba giờ rưỡi sáng.
Điện thoại của cô gái sáng lên một cái, trên màn hình điện thoại là số 198, nội dung chỉ là một khoảng trống.
Cô vội vàng ngồi dậy, nhẹ chân nhẹ tay mặc quần áo, từ từ bước xuống giường.
Cô quay đầu nhìn lại người đàn ông đang ngủ trên chiếc giường lớn.
Gương mặt hoàn mỹ dưới ngọn đèn vẫn đẹp trai như thế, dù đang ngủ thì cũng là bức tranh cực kỳ đẹp đẽ.
Cô gái cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi không lưu luyến gì nữa.
Cô quay người, dứt khoát rời khỏi phòng, mở cửa.
“Được không?” Có một cô gái đội mũ và đeo kính râm đứng ngoài cửa, cô ta lén đứng một bên, cẩn thận hỏi.
“Ừ.”
“Thật không?” Cô gái đeo kính cười, lập tức đứng thẳng người.
“Ừ, anh ta ngủ rồi.”
“Được, mày đi đi!” Cô gái kia chuẩn bị đi vào.
Có điều, cô vẫn đứng nguyên ở cửa không đi: “Tiền đâu?”
Cô gái đeo kính đen nghe thế thì nhíu mày lại, gỡ mũ và kính râm xuống.
Cô ta giống hệt cô gái đang đứng ở cửa.
Có điều, cô gái đứng ở cửa lại mang đến cho người khác cảm giác thông minh và ưu tú hơn hẳn.
“Tao mà thèm lừa mày à, tiền thì mày cứ tới chỗ bố lấy, mày mau đi đi, tránh ra dùm, nếu làm hỏng chuyện tốt của tao thì mày chết chắc đó!” Cô gái kia hung dữ nói với cô.
“Được!” Cô nghe thế thì tránh đường.
“Mang mấy cái này rồi đi!” Cô gái kia nhét kính râm và mũ vào tay cô, vội vàng đi vào phòng đóng cửa lại.
Cô mỉm cười, nụ cười chứa đầy sự cay đắng.
Nhưng cô không hề có chút lưu luyến nào, đội mũ và kính râm, thẳng lưng rời khỏi đó.
Trên xe taxi, cô nhìn bầu trời đầy tuyết, lấy điện thoại nhấn nút gọi.
“Bác sĩ Vương, mọi người đừng dừng thuốc của mẹ tôi, tôi sẽ lập tức chuyển tiền qua, đúng thế, tôi đảm bảo!” Sau khi cô chắc chắn bệnh viện sẽ không dừng thuốc thì cúp điện thoại.
Cô tên là Vân Tử Lăng, năm nay hai mươi tuổi.
Cô gái lúc nãy tên là Vân Tử Diễm, cũng hai mươi tuổi.
Cô là chị em song sinh với cô ta.
Vân Tử Diễm sinh sớm hơn cô mười giây, là chị của cô.
Có điều, lúc hai người được ba tuổi thì bố mẹ cô ly hôn.
Cô được mẹ nuôi còn Vân Tử Diễm theo bố.
Từ đó về sau, hai người chưa bao giờ xuất hiện cùng một lúc.
.