Vào buổi tối, lúc sáu giờ.
Thành phố Đông Dương, trong một quán ăn địa phương.
Trong một gian phòng nho nhỏ riêng tư, có ba người ngồi trên chiếc bàn tròn.
Bầu không khí có chút lạ kỳ.
Mộ Niệm Quang cũng không thể ngờ được rằng, anh ta sẽ đuổi theo đến tận đây.
Thế nhưng, cũng nhờ đó mà Mộ Niệm Quang cảm thấy rằng, người đàn ông kia lại quan tâm đến Tử Lăng nhiều hơn trong trí tưởng tượng của anh ta!
Vân Tử Lăng rất thích những món ăn ở nhà hàng này.
Trước kia, mỗi lần Phương Mẫn Hy từ thành phố Nam Dương trở về, cũng đều lôi kéo cô đến đây ăn một bữa ăn thịnh soạn.
Thỉnh thoảng, Bạch Hải Quỳnh cũng sẽ vì nhận được lương, bà hứng khởi vui mừng, dẫn cô đến đây gọi hai món.
Nhà hàng này, đối với cô mà nói, nó không chỉ mùi vị rất ngon, mà còn là nơi chứa cả một hồi ức của cô.
Vân Tử Lăng gọi mấy món ăn thường ngày, và thêm hai món ăn đặc sản của nhà hàng, sau đó rồi đưa cho nhân viên phục vụ.
“Vâng, phiền, phiền quý khách đợi một chút ạ!” Nhân viên phục vụ chưa từng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai và tuấn tú như thế, hơn nữa lại còn có hai người nữa chứ.
Chính vì thế, cô nhân viên phục vụ này cứ luôn ngoái đầu nhìn bọn họ, có chút không nỡ rời đi.
Ánh mắt của Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía Mộ Niệm Quang, trong ánh mắt ấy mập mờ khó đoán, khiến người khác có chút không thể nhìn thấu rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Trái lại Mộ Niệm Quang lại thản nhiên, không màng quan tâm đến anh, khẽ mỉm cười: “Không ngờ anh lại đến thành phố Nam Dương, vốn dĩ tôi muốn mời anh đến một nhà hàng ngon hơn, thế nhưng không thể ngờ rằng Vân Tử Lăng rất thích chỗ này, cô ấy rất biết tiết kiệm tiền cho anh trai như tôi đấy!”
Đây là lần đầu tiên anh ta thêm hai từ anh trai.
Và cũng chính là anh ta thốt ra những lời này.
Hoắc Ảnh Quân không khỏi sửng sốt, thế nhưng không phải mỗi anh như thế.
Mà còn có cả Vân Tử Lăng.
Vân Tử Lăng ngạc nhiên nhìn Mộ Quang Niệm, bất giác nhíu mày, cô cũng không biết nói cái gì cho phải.
Mộ Quang Niệm mỉm cười, cho dù nụ cười ấy có chút chua xót, thế nhưng anh ta không muốn để cho người khác nhìn thấy rõ.
Kể từ khi anh thừa nhận sự sai lầm của cô, dường như anh đã mất đi năng lực cạnh tranh với người đàn ông trước mắt này rồi.
Bây giờ, anh chỉ muốn bảo vệ, chăm sóc Tử Lăng, muốn cô mãi mãi vui vẻ như thế.
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân cong môi mỉm cười, mọi ý thù địch trong ánh mắt liền tiêu tan đi rất nhiều.
“Chỉ cần cô ấy thích ăn gì, ăn ở đâu cũng được.”
“Anh ăn có quen không? Anh là một tổng giám đốc…” Khẩu khí của Vân Tử Lăng mang theo chút tức giận, giọng điệu đương nhiên cũng có chút không dễ chịu cho lắm.
Hoắc Ảnh Quân không tức giận, ngược lại còn bật cười: “Anh ăn có quen hay không, chẳng phải em là người biết rõ nhất ư?”
Chỉ một câu mờ ám không rõ ràng như thế, bỗng chốc khiến cho bầu không khí càng trở nên lúng túng.
Vân Tử Lăng tức giận, trợn tròn hai mắt nhìn anh, người đàn ông này nói gì vậy chứ?
Mộ Niệm Quang nhẹ ho khan một tiếng: “Vậy để anh đi xem một chút, đồ ăn khi nào sẽ được đưa lên!”
Nói xong, anh ta nhanh chóng rời khỏi bàn, bước đi ra ngoài.
“Hoắc Ảnh Quân!” Mộ Niệm Quang vừa rời đi, Vân Tử Lăng không kiềm được phẫn nộ, tức giận nói.
“Hửm!” Anh mỉm cười, đưa mặt lại gần “Em gọi anh là cái gì cơ?”
Vân Tử Lăng nhìn thấy rằng anh đường đường là một tổng giám đốc, thế mà lại cười đùa cợt nhả như thế, cô nhất thời không nói nên lời.
“Anh ta…là anh trai của em ư?” Anh nhướng mày hỏi.
Vân Tử Lăng không thèm quan tâm đến anh, mặc kệ, tự mình ngồi uống nước trà.
“Thực ra, có một anh trai cũng thật tốt!”
“Ồ!” Thật xin lỗi, đây là lần đầu tiên Vân Tử Lăng cô thất lễ như vậy.
Cô kinh ngạc nhìn anh, ngụm nước trà trong miệng cô xém chút nữa phun ra, tràn từng giọt giọt bên khóe môi.
Anh, anh vừa gọi Mộ Niệm Quang…
Là anh trai?
Anh đúng là không biết xấu hổ, anh so với Mộ Niệm Quang bao nhiêu tuổi đầu chứ!
Người đàn ông thấy vậy, yết hầu không khỏi chuyển động, ánh mắt nhìn thâm sâu.
Ngay lập tức, anh đưa ngón tay cái lên, nhẹ nhàng lau đi vệt nước trà vương trên khóe môi cô…
Vân Tử Lăng bị hành động mơ hồ của anh làm cho choáng váng, nhất thời quên mất phản ứng.
Vừa khéo đúng lúc này, Mộ Niệm Quang đẩy cánh cửa ra.
“Ồ! Đồ ăn đến rồi?” Hoắc Ảnh Quân mỉm cười, ngồi xuống, nhìn người phục vụ đang bưng đồ ăn ở phía sau anh ta.
Ánh mắt Mộ Niệm Quang nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi, trong lòng anh ta đau nhói.
Vân Tử Lăng vội vàng ngồi thẳng người, cúi đầu xuống, xấu hổ không nói nên lời, khiến cô có chút bối rối, không biết phải làm gì.
“Ừm, đồ ăn, đồ ăn đến rồi” Mộ Niệm Quang gắng gượng mỉm cười, bước vào trong.
Cùng với nhân viên phục vụ, đưa đồ ăn lên.
Trên bàn ăn, tâm trạng của Vân Tử Lăng vô cùng phức tạp.
Mộ Niệm Quang cũng không có hứng thú ăn.
Trái lại, tâm tình vị tổng giám đốc nào đó lại vô cùng vui vẻ, trước hết gắp cho Vân Tử Lăng vài món “Xem ra đồ ăn rất ngon, thử xem nào”
Nói xong, anh nhìn Mộ Niệm Quang nói: “Anh ăn đi”
Sau đó anh lại gắp thức ăn đưa vào miệng, thanh nhã bỏ đồ ăn ở trong bát.
Vân Tử Lăng không khỏi nhìn anh.
Đây chỉ là một quán ăn nhỏ, hầu hết những người đến đây ăn cơm đều là công nhân.
Cô thật sự khó mà tưởng tượng được, một người đàn ông có thân phận cao quý như anh, vào thời khắc này, lại đang ngồi trong một gian phòng nhỏ này, nho nhã ăn những đồ ăn phổ biến thường ngày.
Ánh mắt Mộ Niệm Quang không kiềm được nhìn Vân Tử Lăng, và phát hiện ra rằng cô đang nhìn chằm chằm Hoắc Ảnh Quân.
Anh rủ mắt xuống, nhàn nhạt mỉm cười, thuận tay cầm ly nước trà bên cạnh, uống một ngụm.
Bữa ăn này, ăn cũng gần hơn một tiếng đồng hồ.
Thực ra, ba người bọn họ đều có tâm tư riêng, ai nấy ăn cũng không được nhiều.
Ăn cơm xong, Hoắc Ảnh Quân chủ động mở miệng, muốn mời anh ta đi uống một ly.
Đương nhiên Mộ Niệm Quang cũng không từ chối.
Nhưng hai người bọn họ đều giống nhau là, không cho phép cô đi cùng.
Vân Tử Lăng vô cùng không vui, có phải là hai người đàn ông này có điều gì muốn nói hay không?
Thế nhưng hai người họ, thẳng thừng đưa cô về khách sạn.
“Đây là thẻ phòng, bôn ba ngày hôm nay rất mệt, em nghỉ ngơi sớm đi, anh và anh ta chỉ là đi ra ngoài uống một ly thôi, em yên tâm, anh sẽ không để anh ta uống say đâu.” Mộ Niệm Quang vừa nhận thẻ phòng từ quầy lễ tân,sau đó đi đến, đưa thẻ phòng cho cô.
Lúc ăn cơm, Mộ Niệm Quang dự định đặt hai căn phòng ở một khách sạn lớn nhất của thành phố Đông Dương.
Mặc dù với dự định này khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Thế nhưng, anh ta vẫn phải làm như thế.
Dù sao đi nữa thì anh ta vẫn luôn muốn thay cô cân nhắc mọi chuyện.
Bọn họ đều có xe riêng, có thể tùy ý lái đi, thế nhưng phải tốn ít nhất hai tiếng đồng hồ.
Ở thành phố Đông Dương, bầu trời buổi chiều cũng bắt đầu mưa, đến bây giờ vẫn mưa tí tách rơi không ngừng.
Trên con đường cao tốc, anh thực sự cũng không yên tâm cho lắm.
“Ngoan ngoãn ở trong khách sạn nghỉ ngơi đi, đợi anh trở về.” Hoắc Ảnh Quân nhẹ nhàng xoa tóc trên đỉnh đầu cô, sau đó bước lên xe Mộ Niệm Quang.
Vân Tử Lăng nhìn chiếc xe mất hút trong tầm mắt của mình.
Cô đành bất lực, chỉ biết quay người bước về phòng.
Quán rượu Sắc Màu.
Mộ Niệm Quang đưa anh đến một quán rượu tư nhân.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, trước mặt là chứa đựng những loại rượu Hennessy XO, Louis XIII, Martell Cordon Bleu và CARRUDES de LAFITE, tất cả đều là loại rượu có phiên bản giới hạn.
Hoắc Ảnh Quân nhìn thấy những chai rượu kia, nhàn nhạt cong môi “ Anh chính là muốn…chuốc say tôi ư?”
Mộ Niệm Quang phất tay ra hiệu nhân viên phục vụ đi ra ngoài, vươn tay lấy một chai rượu XO, sau đó rót cho anh một ly và cũng tự mình rót một ly.
Một giây sau, anh ta cầm ly rượu đưa về phía anh, “Tửu lượng của tổng giám đốc Hoắc cũng không đến nỗi yếu như thế chứ?”
Hoắc Ảnh Quân cong môi cười, không trả lời, mà cụng một ly, sau đó uống hết ly rượu trong tay.
Thấy vậy, Mộ Niệm Quang đồng thời uống một hơi cạn sạch.
Rượu lại tiếp tục được rót đầy.
Mộ Niệm Quang cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng lắc, sau đó, vô ý hỏi anh “Anh có thể bảo vệ cô ấy không?”
“Cô ấy chính là vợ của tôi, anh nói thử xem?” Hoắc Ảnh Quân lại hớp một hơi cạn sạch.
Mộ Niệm Quang bật cười, nghiêng đầu nhìn anh, “Vậy anh có thể chịu đựng một Vân Tử Lăng suốt ngày cứ làm trò, gây chuyện bên cạnh anh không?”
Hoắc Ảnh Quân chỉ cười nhẹ mà không nói lời nào, tiếp tục rót cho mình một ly.
“Vậy tại sao Tử Lăng lại chịu gả cho anh, tại sao cô ấy lại xích mích với Vân Tử Diễm, anh đã kiểm tra qua chưa? Anh đã làm gì vì cô ấy chưa?”
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân nhìn anh, nâng ly lên, tỏ ý muốn uống.
Mộ Niệm Quang không muốn nói những lời vô ích nữa, uống một ngụm hết sạch.
Hoắc Ảnh Quân mỉm cười, trong đôi mắt sâu thẳm ấy ẩn chứa những điều thầm kín khiến cho người khác không thể nhìn thấu được, chầm chậm rót cho anh ta một ly.
Sau đó, ngước mắt nhìn anh ta: “Cậu hy vọng tôi sẽ nói điều gì?”
Nghe vậy, Mộ Niệm Quang có chút tức giận, lặng lẽ uống cạn ly rượu trong tay.
Sau đó phẫn nộ nói: “Hoắc Ảnh Quân, anh hãy nhanh nói cho tôi biết, anh sẽ xử lý thế nào với những cái gai ngứa mắt đó!”
Đã vậy, anh càng không muốn trực tiếp trả lời.
Anh ta tiếp tục thăm dò.
Hoắc Ảnh Quân nhếch môi, giọng nói nhẹ nhàng, nói rõ rành mạch: “Loại bỏ!”
Chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng lại có một sức ép không thể giải thích được.
Điều này khiến Mộ Niệm Quang ngơ người ra.
“Anh định sẽ ra tay sao?”
Hoắc Ảnh Quân cong môi, nâng ly nhìn về phía anh ta: “Tôi từ đầu đến cuối không định sẽ khoanh tay đứng nhìn, cậu yên tâm, đợi khi ngày mai tôi trở lại, tôi sẽ vạch mặt bộ dạng giả dối đó, toàn bộ sẽ được tiết lộ.”
Thấy vậy, Mộ Niệm Quang liền hiểu rõ.
Cuối cùng anh cũng sẽ bảo vệ cô.
Thật không thể hiểu được, anh ta cúi đầu xuống, cầm lấy ly rượu trong tay, dường như có chút bất lực.
“Anh có thể phân biệt được hai chị em họ đúng không?” Giọng nói của Mộ Niệm quang đột nhiên trầm xuống.
Hoắc Ảnh Quân bật cười: “Cũng may là tôi không quá ngốc.”
“Anh yêu cô ấy, phải không!” Cuối cùng anh ta cũng quay đầu nhìn người đàn ông trước mắt này.
Hoắc Ảnh Quân vẫn không nói gì.
Anh vốn dĩ không phải là một người thích nói nhiều.
Nhưng, với nụ cười đó đã được xem như là một câu trả lời rồi.
Trong lòng của Mộ Niệm Quang vừa phức tạp, lại rất khó chịu.
Nhưng anh ta không thể không thừa nhận, người đàn ông này ưu tú hơn anh ta, và hiểu rõ Vân Tử Lăng hơn anh ta.
Vì vậy, anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tử Lăng là em gái của tôi, anh không được ức hiếp cô ấy, nếu không, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Hoắc Ảnh Quân thấy vậy liền mỉm cười, nâng ly nhìn anh ta.
Mộ Niệm Quang cũng cười nhạt, nâng ly lên rồi cụng ly với anh.
Qua đêm nay, thành phố Nam Dương ngày mai.
E rằng, sẽ có thay đổi…
…………
Khi Hoắc Ảnh Quân trở về phòng đã là mười một giờ khuya.
Anh và Mộ Niệm Quang đã uống hết bốn tiếng đồng hồ.
Cả hai đều được tài xế xe riêng chở về, Mộ Niệm Quang đã hoàn toàn say khướt, được người phục vụ khiêng vào phòng.
Hoắc Ảnh Quân thì cũng không sao nhưng anh cảm thấy có chút chóng mặt, choáng váng mặt mày.
“Rầm” một tiếng, anh đóng cửa lại.
Tử Lăng đột nhiên bị làm cho tỉnh giấc.
Cô vốn dĩ rất khó ngủ, chỉ cần một tiếng động nhẹ thôi cũng có thể làm cho cô tỉnh giấc.
“Xin, anh xin lỗi, đã đánh thức em rồi…” Hoắc Ảnh Quân kéo khuy áo của cổ áo xuống, sau đó, bỗng nhiên anh ngã lên tủ quần áo.
Ánh sáng vàng ấm áp dịu dàng, người đàn ông đầy mê hoặc và lộ ra xương quai xanh trên cổ áo.
Nhìn góc nhìn ở Vân Tử Lăng, Hoắc Ảnh Quân vào khoảnh khắc này lại toát lên sự cám dỗ mê hoặc đầy chết người.
Thế nhưng, Vân Tử Lăng lại bối rối trước tình cảnh này, cô cũng không nghĩ nhiều đến thế.
Cô nhấc chăn lên và bước xuống giường.
“Sao anh lại uống nhiều như thế?”
“Không sao, vui, rất vui…” Hoắc Ảnh Quân nhẹ nhàng mỉm cười, hai con mắt luôn đắm đuối nhìn cô, nhu tình như giọt nước xuân trong vắt.
Vân Tử Lăng đi đến trước mặt, dìu đỡ anh “Em đỡ anh đi lên giường nằm một lát, sau đó sẽ nhờ khách sạn chuẩn bị cho anh một ly trà giải rượu.”
Nói xong, liền nâng cánh tay anh qua vai, dìu đỡ anh đi đến bên giường một cách khó khăn.
Mặc dù khoảng cách rất ngắn, nhưng Vân Tử Lăng dìu cả thân thể nặng trịch của Hoắc Ảnh Quân, bước đi tựa như là đi một quãng đường xa xôi vạn dặm.
Dìu anh đi đến bên giường, đây không phải là một điều dễ dàng.
Khi cô vừa chuẩn bị đặt anh xuống.
Chẳng ai ngờ, bàn tay anh lại nhẹ nhàng vươn ra, nắm lấy cô.
Cả hai người đều ngã soài lên trên chiếc giường lớn.
“Anh…anh không sao chứ?”
Hoắc Ảnh Quân, nhẹ nhàng chống người lên, chống tay ở phía hai bên người cô “Anh, anh không làm đau em chứ?”
Ở góc độ này, cô ở dưới, anh ở trên.
Phòng căn phòng, hương rượu nồng nàn rất nhanh đã lan tỏa khắp phòng, khiến cho người ta có cảm giác say mê lòng người.
Vân Tử Lăng ngước mắt lên, liền đụng phải đôi mắt nóng bỏng của anh.
“Anh, anh đứng dậy đi…” Cô vô thức đưa tay đẩy anh ra.
Cô thực sự không thích bầu không khí mập mờ như thế này.
“Anh yêu em!”
Vân Tử Lăng sững sờ ngước mắt nhìn anh, hai bàn tay cô dừng lại ở không trung…
“Anh nói…cái gì cơ?”
“Anh nói, Vân Tử Lăng, anh, yêu, em!
.