“Thật không ngờ… vậy mà các người lại lén đến thành phố Nam Dương.”
Trong phòng bệnh, Vân Tử Diễm thừa dịp dì Vương không có ở đây, trực tiếp lấy kính râm xuống.
Bạch Hải Quỳnh khóa chặt cửa phòng bệnh lại, bà bước hai bước đến trước mặt Vân Tử Diễm, giọng run run: “Tử Diễm…”
Vân Tử Diễm xoay người, nhìn về phía bà, trong mắt không hề có một chút tình cảm nào, thậm chí còn nhếch môi mỉa mai nói: “Đến thành phố Nam Dương, ôi, sợ chết à?”
Vân Tử Lăng bước tới, kéo Bạch Hải Quỳnh ra sau lưng cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô ta.
“Không biết cách nói chuyện vậy thì đừng nói.”
Vân Tử Diễm khịt mũi, nhún vai, như thể cảm thấy việc cô bảo vệ mẹ rất là buồn cười vậy.
“Vân Tử Lăng, có phải trí nhớ của mày không được tốt không? Quên lời của bố rồi à?”
“Tử Diễm…” Giọng nói của Bạch Hải Quỳnh hơi nghẹn ngào.
Từ đầu đến cuối bà vẫn không hiểu, vì sao Vân Tử Diễm lại căm ghét hai người như vậy?
Vân Tử Diễm không để ý đến vẻ mặt đầy tổn thương của Bạch Hải Quỳnh, mà nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói mang theo chút ý cười nói: “Bố tôi nói, muốn bà cút về thành phố Đông Dương, không được xuất hiện ở thành phố Nam Dương nữa, nếu không thì…”
Chỉ thấy cô ta xoay người, giọng nói mang theo vẻ cười cợt vang lên: “Bà sẽ chết rất thảm đấy.”
“Tử Diễm, con đừng nói cho bố con biết, chúng ta sẽ đi ngay lập tức, đi ngay lập tức…” Bạch Hải Quỳnh vừa nói, vừa nhanh chóng đi đến mở tủ quần áo trước mặt ra, lấy vali ra mà bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Tử Diễm, con đừng nói cho bố con biết, chúng ta sẽ đi ngay lập tức!”
Bà biết tính tình của Vân Hâm Bằng, một khi đã tức giận vậy thì đến cả người thân ông ta cũng không quan tâm.
Vân Tử Lăng không nói gì, lập tức đi đến trước mặt Bạch Hải Quỳnh.
Vân Tử Diễm nhướng mày, nhếch môi, lộ ra vẻ mặt xem như cô thức thời.
“Vì sao chúng ta lại phải đi cơ chứ?” Vân Tử Lăng ôm lấy cánh tay của Bạch Hải Quỳnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vân Tử Diễm.
Vân Tử Diễm nhíu mày lại, khẽ cười nhạo: “Ôi, mày đây là muốn ngang nhiên khiêu khích bố đấy à?”
“Tử Diễm, con đừng tức giận, chúng ta sẽ đi ngay lập tức, đi ngay lập tức…”
“Đến đây đi!” Vân Tử Lăng nhìn chằm chằm cô ta, đột nhiên khẽ nhếch môi: “Ông ta muốn tôi chết một cách thê thảm, vậy thì đến đây đi, ngược lại tôi cũng muốn xem thử xem có thể thê thảm đến mức nào nữa!”
Nhà cũng đã bán rồi, mẹ lại bị bệnh nan y.
Cô còn có thể thảm đến mức nào nữa đây?
Nếu như không thể tránh được, vậy thì hiên ngang đối diện với nó không tốt sao?
Vân Tử Lăng cô từ trước đến nay đều không phải là rùa rụt cổ!
‘Bốp bốp bốp’ Vân Tử Diễm ngay lập tức vỗ tay, sau đó, vẻ mặt đầy châm chọc nói: “Giỏi đấy, đủ cố chấp!”
“Tử Diễm…”
“Im miệng!” Ánh mắt của Vân Tử Diễm tràn ngập vẻ khinh thường mà nhìn về phía Bạch Hải Quỳnh: “Tên của tôi là để cho bà gọi đấy à? Tôi với bà có quan hệ gì bà còn không rõ hay sao?”
Ánh mắt của Bạch Hải Quỳnh bỗng chốc hiện lên vẻ đau thương, cả người giống như bị suy sụp ngay trong giây phút ấy vậy.
“Mẹ, đừng buồn…” Vân Tử Lăng ôm vai bà, khẽ an ủi: “Tên của cô còn không phải là cho súc vật gọi hay sao?”
Vân Tử Diễm sững sờ, vẻ mặt cứng đờ, sau đó giơ tay lên phía trước, không hề thương tiếc mà muốn tát cô một cái.
Nhưng mà, tay của cô ta còn chưa kịp hạ xuống thì Vân Tử Lăng đã bắt được cổ tay của cô ta, khóe miệng khẽ cong lên: “Như thế nào? Đánh tôi đến nghiện rồi à?”
Mấy năm nay, cô tổng cộng đã mượn tiền Vân Hâm Bằng ba lần.
Lần đầu tiên cô đứng đợi Vân Hâm Bằng ở đầu cầu thang, cô ta từ trên lầu đi xuống, sau đó giả vờ ngã xuống mấy bậc thang, cuối cùng lại đẩy trách nhiệm lên người cô.
Một đêm ấy, vì sáu mươi triệu, cô đã nhận hai bạt tai của Vân Tử Diễm.
Lần thứ hai, cô ta lại dùng trò cũ, chẳng qua đối tượng lúc đó lại là em trai của cô ta.
Chi phí đánh đổi cũng là hai bạt tai, mà người đánh cô cũng vẫn là Vân Tử Diễm.
Một đêm ấy, miệng của cô bị đánh đến chảy máu, cả mặt đều sưng húp lên.
“Ghét nhất là cô có khuôn mặt của tôi.”
Lúc cô ta đánh cô, đã nói ra những lời khiến người khác vô cùng tổn thương này.
Lần này, cô ta còn muốn đánh cô một lần nữa hay sao?
Vân Tử Diễm mạnh mẽ rút tay mình lại, châm chọc nói: “Ôi, bây giờ có tiền rồi thì cứng rắn quá nhỉ?”
Nói rồi, ngả ngớn vừa cười vừa nói: “Mày cũng không nghĩ thử xem, số tiền này là từ đâu mà tới, số tiền này còn không phải là mày bán…”
“Vân Tử Diễm!”
Ánh mắt của Vân Tử Lăng trầm xuống, lập tức bước lên phía trước, đến gần cô ta: “Cô chắc chắn là muốn nói tất cả mọi chuyện ra ở đây hả? Hay là nói, cô muốn bản thân được lên trang nhất của bài báo vào ngày mai?”
Vân Tử Diễm kinh ngạc, hoảng hốt nhìn về phía cô.
“Mày uy hiếp tao?”
“Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô, làm người thì nên chừa lại cho người khác một con đường sống, huống chi, bà ấy còn là mẹ cô đấy!” Giọng điệu của cô bỗng trở nên vô cùng cứng rắn, lạnh lùng.
Vân Tử Diễm nhìn cô chằm chằm, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, ngay lập tức, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia tàn nhẫn.
“Mày đợi đấy cho tao, để rồi xem bố sẽ giải quyết mày như thế nào!”
.