Chính vì sự xuất hiện của cô, đã khiến cho bầu không khí sôi nổi ban đầu lập tức đóng băng.
Tuy nhiên, người trong cuộc lại như thể không có chuyện gì xảy ra mà bắt đầu tìm đồ ăn vặt.
Khúc Tịnh Quân vui vẻ lên tiếng: “Vân Tử Lăng, món này ngon lắm, em mau nếm thử đi.
” Anh ta nhanh chóng gắp cho cô một con tôm to.
Vân Tử Lăng nhẹ gật đầu, miệng nhấm nháp thưởng thức.
“Là Vân Tử Lăng đúng không?” Một tiếng cười lạnh vang lên ngay sau đó “Những chuyện trên Facebook hẳn là sự thật hết cả nhỉ? Tuổi còn nhỏ, sao có thể phóng túng đến thế?”
Nghe thấy vậy, mọi người bắt đầu tò mò hướng nhìn về phía cô.
Vân Tử Lăng không hề ngẩng đầu lên, vẫn nhàn nhạt thưởng thức đồ ăn, trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào.
“Đồ quê mùa chính là đồ quê mùa, chưa thấy qua việc gì trên đời cả, chỉ biết ăn!” Giọng nói kia càng lúc càng nồng đậm ý châm chọc.
“Phương Minh Ngọc, cô đừng nói nữa, cô ta bị phán cho cái danh là phụ nữ nông thôn, đương nhiên sẽ chẳng thấy qua chuyện gì trên đời rồi, người ta mới chỉ vừa được nhận trở về, chắc hẳn vẫn chưa kịp thích ứng với thân phận vốn có của mình thôi, chúng ta vốn nên thông cảm mới phải.” Một giọng nói dịu dàng khác lại vang lên.
Nghe như đang an ủi, trên thực tế lại đâm một nhát dao dữ dội vào cô.
Tay cầm dao nĩa của Vân Tử Lăng bỗng chốc dừng lại.
Nông thôn? Phụ nữ?
Khóe miệng khẽ nhàn nhạt cười, sau đó cô đứng lên, tay bưng theo một ly rượu vang đỏ tiến về phía mọi người.
“Dân quê chưa từng chứng kiến thấy bộ mặt thành phố, xin thứ lỗi các nhân vật lớn có mặt tại đây vậy!” Dứt lời, cô uống một hơi hết sạch.
Dáng vẻ sảng khoái như vậy, lập tức khiến cho vẻ mặt của hai cô gái kia trở nên khó coi.
“Tử Lăng, đừng quậy nữa, mau ngồi xuống.” Vân Tử Diễm vội nhíu mày lên tiếng.
“Các người nói tôi thế nào cũng được, nhưng không được tùy ý động chạm lời nói đến mẹ tôi, bằng không, dân quê như tôi có thể sẽ không cần đến nói lý đâu!” Cô cười nhạt, tuy nhìn như đang cười, nhưng nếu quan sát kỹ, biểu cảm trên khuôn mặt cô lại trông lạnh lẽo hơn rất nhiều.
“Tử Lăng!” Vân Tử Diễm vội đứng lên, sau đó nhìn về phía hai cô gái kia mà cúi người, cô ta nói: “Thật ngại quá, Tử Lăng thật ra không phải cố ý đâu, chỉ là, em ấy không hiểu rõ về quy củ nơi đây cho lắm, mọi người đừng làm khó em ấy.”
Mọi người lập tức trợn mắt to tròn, cái gì mà tiểu thư danh giá, phụ nữ nông thôn gì chứ, trông thật cay mắt.
Tiệc rượu lại tiếp tục, tuy rằng mọi người có chút khó chịu, nhưng cũng không ai nói thêm gì.
Vân Tử Lăng vẫn đang lo uống rượu, cô thường hay ngước mắt nhìn Vân Tử Diễm ở phía đối diện.
Nhưng thật khéo, hết hai lần, cô đều đụng phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông ngồi ở phía đối diện.
Khẽ nhíu mày, Vân Tử Lăng thật sự không vui, anh ta nhìn cô chằm chằm làm gì vậy?
“Này, chúng ta chơi trò thật hay thách nhé?” Phương Minh Ngọc lập tức đứng lên nói.
Và chính cô ta, cũng là cô gái vừa rồi đã châm chọc Vân Tử Lăng.
“Trò thật hay thách là gì vậy?” Vân Tử Diễm khẽ cười hỏi.
“Là khi bình rượu chuyển tới ai, một là người đó uống, còn hai là phải trả lời thật lòng câu hỏi được đưa ra.”
Những người trong bàn, ai nấy đều là người trẻ tuổi nên rất thích hợp để chơi trò này.
Vân Tử Lăng không hề lên tiếng nói chuyện, cô chẳng chút quan hệ nào trong việc này cả, giờ ngoại trừ ăn, cô lại phải đối diện cùng với người đàn ông kia.
Không sai, chẳng hiểu sao anh ta lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô, cô đương nhiên sẽ không để yếu thế mà nhìn lại.
Trong khi đó, những người khác đã bắt đầu trò chơi.
“Dừng lại, dừng lại, mau dừng lại…” Theo chuyển động của cái chai, mọi người bắt đầu trở nên hứng thú.
“Dừng” Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cái bình, sau đó, tất cả đột nhiên hướng tụ về một phía.
Vân Tử Lăng có chút sửng sốt, cô giương mắt nhìn mọi người, sau đó lại nhìn xuống cái bình, hả…Là cô sao?
“Vân Tử Lăng, thật không may, cô là người đầu tiên, cô chọn uống rượu hay trả lời câu hỏi?” Phương Minh Ngọc lập tức nhướng mày đắc ý.
Vân Tử Lăng chỉ khẽ cười nhạt: “Tôi đây chọn uống rượu vậy.”
Ngay sau đó, cô bưng lên ly rượu vang đỏ, một hơi uống sạch.
Trò chơi lại một lần nữa bắt đầu.
“Vân Tử Lăng, trả lời vấn đề, hay là uống rượu?”
Vân Tử Lăng nhíu mày, cô khẽ giương mắt nhìn những kẻ đang hứng thú xem kịch vui kia, tại sao vẫn là cô?
“Nếu đã chơi rồi, thì phải chịu, cô không uống rượu được, có thể chọn trả lời vấn đề.” Phương Minh Ngọc khẽ cong môi cười, cô ta nói.
Vân Tử Lăng không nói nhiều, cô cầm ly rượu lên uống tiếng, thế nhưng lại bị Khúc Tịnh Quân ngăn cản.
“Anh giúp em!”
“Ài, cậu Khúc, không thể được đây, rượu này chính là của cô ấy, nếu cậu uống thay, cô ấy nhất định sẽ bị phạt thêm ly nữa đấy.” Phương Mạn nói.
Mọi người xung quanh cũng phụ họa theo.
Vân Tử Lăng trực tiếp không nhiều lời, cô giật lại ly rượu từ trong tay Khúc Tịnh Quân, lại một ngụm uống cạn.
Thật chóng mặt…
Vài chén rượu vừa xuống bụng, cô đã bắt đầu thấy say, khó tránh cơ thể cũng không khỏi xiêu vẹo.
Nhưng cô vẫn chưa lấy lại được tỉnh táo, một giọng nói đầy phấn khích lại lần nữa vang lên.
“Vân Tử Lăng, vẫn là cô!” Giọng nói Phương Minh Ngọc lại lần nữa xuất hiện.
Mọi người lập tức vỗ tay, tiếp theo, đám người trông hệt như mấy con khỉ mà nhìn chằm chằm vào cô, nam tò mò, nữ tràn đầy đắc ý.
“Mọi người đây là cố ý.” Khúc Tịnh Quân có chút không vui.
“Cậu Khúc, có trời đất chứng giám cả mà, hơn nữa cũng không phải mỗi tôi truyền cái chai, ai bảo số cô ta xui xẻo!” Phương Minh Ngọc vội giải thích.
“Có chơi thì phải có chịu, nếu chơi không nổi thì đừng chơi nữa, trả lời câu hỏi không phải là được rồi sao…” Có người bắt đầu phụ họa.
Vân Tử Diễm ở một bên không lên tiếng, thế nhưng khóe miệng lại đang âm thầm cong lên.
Vân Tử Lăng dùng tay chống bàn, cả người đang dần run rẩy, trước mắt dường như cũng có chút mờ mịt.
Nhưng, cô vẫn theo bản năng nâng ly rượu lên, chậm rãi đưa lên môi uống.
Chỉ là, ly rượu này còn chưa tới môi, cổ tay của cô đã bị ai đó chế trụ.
Cô khẽ cong môi cười: “Khúc Tịnh Quân… Tôi không, không…”
Còn chưa kịp dứt lời, cô tức khắc ngây ngẩn cả ra.
Híp mắt, lại mở mắt ra.
Hả?
Không phải Khúc Tịnh Quân sao?
Hoắc Ảnh Quân nắm lấy cổ tay Vân Tử Lăng, thân ảnh cao lớn từ trên cao nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh kia lẳng lặng rơi xuống ly rượu trong tay cô, trong đáy mắt hiện lên một tia tức giận khó mà giải thích: “Cô không được uống nữa!”
Vân Tử Lăng ngẩng đầu nhìn anh, cô có chút mơ hồ.
Hành động này của Hoắc Ảnh Quân, lập tức khiến tất cả mọi người ngây ra.
Hả…
Đây là tình huống gì vậy?
.