Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu


Sau khúc nhạc đệm, bên kia lập tức bắt đầu náo nhiệt.

Hai cái bánh ngọt thu hút toàn bộ sự chú ý.

Khúc Tịnh Kỳ được mọi người vây quanh, đi lên trên sân khấu.

Ánh đèn, máy ảnh không ngừng nháy.

Trên sân khấu, Khúc Tịnh Kỳ khí chất cao gầy, toàn bộ quá trình đều là mỉm cười, lời thoại vẫn hoàn mỹ đến chút tùy vết nào.

Bên dưới tất cả mọi người không thể không bội phục người phụ nữ mạnh mẽ này.

Tài sản cá nhân không chỉ hơn trăm tỷ, còn là người sáng lập duy nhất của MJ, thành công đưa công ty ra thị trường.

Cuộc đời này của bà ta thật sự là hoàn mỹ, có một ông chồng giàu nhất, không chỉ đẹp trai, còn vô cùng cưng chiều bà ta.

Một trai một gái, thiên phú của con trai đều được di truyền từ các điểm hoàn mỹ nhất của hai người hai, không thể bàn cãi.

Đến nỗi con gái…

Mặc dù có chút ngang ngược, nhưng… cô con gái dù sao cũng được nuông chiều đi!

Vân Tử Lăng đứng ở dưới sân khấu, nhìn người phụ nữ kia mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất tự tin.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy, Khúc Tịnh Kỳ hình như… Cũng không tệ lắm!

Ít nhất, bà ta là người khiến cô quý trọng ở đây!

Rất nhanh, Khúc Tịnh Kỳ liền nói xong lời.

Bên dưới tiếng vỗ tay không ngừng, Vân Tử Lăng cũng vỗ tay theo.

Lúc này, Hoắc Chấn Vũ đi tới trước mặt vợ mình, ôm vợ cười dịu dàng một tiếng: “Thật cảm ơn các vị tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của người yêu tôi, chúc các vị hôm nay ăn uống ngon miệng, nếu như tiếp đãi không được chu đáo, xin hãy thông cảm!”

Mọi người nâng ly mỉm cười, tổ chức cái sinh nhật này nghe nói tốn hết mấy trăm triệu, còn muốn chiêu đãi như thế nào nữa?

“Hôm nay, là một ngày tốt, chúng tôi cũng quyết định cho mọi người biết một tin mừng lớn hơn.” Hoắc Chấn Vũ cười một tiếng, hướng về phía Vân Tử Lăng ngoắc ngoắc tay với cô.

Vân Tử Diễm vẫn đứng ở bên cạnh Hoắc Ảnh Quân, thấy Hoắc Chấn Vũ ngoắc, cô ta có chút mờ mịt luống cuống.

Nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, lại nhìn Hoắc Chấn Vũ một cái.

“Tử Diễm tới đây.” Khúc Tịnh Kỳ mỉm cười ngoắc tay với cô ta.

Cố Di Nhân vội vàng tiến lên trước, hướng về phía cô ta đẩy một cái cười cười: “Còn lo lắng cái gì, mau tới đi!”

Vân Tử Diễm phục hồi tinh thần lại, vội vã đi lên.

Vân Tử Lăng đứng bên cạnh Khúc Tịnh Quân, liếc về phía Cố Di Nhân.

Cố Di Nhân đứng bên cạnh Văn Hâm Bằng, mà người đàn ông đứng bên cạnh, áo quần của người đàn ông đó….

Khóe miệng nhếch lên, thì ra là anh ta!

Không biết có phải ánh mắt của cô quá mức chuyên chú, hay nhìn chằm chằm quá lâu, đến mức Cố Di Nhân bên kia nhìn lại.

Nhìn một cái, Cố Di Nhân cau mày: “Cô nhìn tôi làm gì?”

Vân Tử Lăng khẽ mỉm cười, đi tới.

Văn Hâm Bằng thấy bà ta bận bịu đi tới sau lưng, khi thấy Khúc Tịnh Quân cách đó không xa, khóe miệng cười một tiếng.

Vân Tử Lăng vòng qua bọn họ, đi tới trước mặt người đàn ông kia, ngẩng đầu mỉm cười: “Chú Vương ạ!”

Vương Tân nhìn về phía Vân Tử Lăng, sửng sốt một chút, mỉm cười: “Tử Lăng đúng không!”

Tử Lăng cong môi cười một tiếng, nụ cười sâu hơn.

Sao đến giọng nói cũng giống nhau như vậy!

“Chú Vương cảm thấy lo lắng cho cháu sao?”

Vương Tân có chút không rõ, nhưng là trả lời: “Đúng, kích động sao?”

“A.” Tử Lăng mừng rỡ cười một tiếng: “Chú Vương thật là thông minh!”

Vương Tân cười ha ha một tiếng, tỏ ra dáng vẻ rất là cao hứng.

Cố Di Nhân cau mày nói: “Yên tĩnh một chút có được hay không, không thấy phía trên đang nói à!”

Vân Tử Lăng nhún vai, cười chúm chím xoay người, nhìn về phía trên sân khấu.

Chú Vương…

Khó trách quen thuộc như vậy, lần trước cùng Vân Hâm Bằng ba người cùng nhau đánh bài.

Cụp mắt, cười càng vui vẻ hơn.

Quả nhiên, cứu hỏa chống trộm sát vách phòng ông Vương!

Hoắc Ảnh Quân bởi vì thân hình cao ráo, cho dù đứng ở đằng xa, hay là liếc mắt liền thấy được Tử Lăng.

Hành động của cô, cô thầm cười, hết thảy đều rơi vào tầm mắt anh.

Vô tình, khóe miệng người đàn ông cũng chậm rãi nở ra một nụ cười, chỉ là một con tiểu hồ ly xảo quyệt.

Vân Tử Diễm đi lên sân khấu, cả người đều có chút kích động.

Cô ta đang suy nghĩ, có nên tuyên bố tháng này kết hôn hay không!

Nhưng mà, như vậy có nhanh quá không?

Dù sao, bọn họ mới đính hôn không bao lâu!

Nhưng mà, khó hiểu là, trong lòng cô ta, loáng thoáng đang mong đợi.

“Ảnh Quân qua đây.” Khúc Tịnh Kỳ ngoắc tay con trai mình.

Hoắc Ảnh Quân thu lại nụ cười của mình, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như trước, tiếp đó, bước đến.

Những danh viện kia kết hôn ở dưới kia nhìn dáng vẻ đẹp trai kia của Hoắc Ảnh Quân, đột nhiên ai nấy đều ôm ngực, trong lòng sợ mình sẽ nhảy ra.

Khi người đàn ông đứng bên cạnh Tử Diễm, ngay lập tức một bức tranh hoàn mĩ hiện ra.

Nam thanh nữ tú, thật là ông trời tác hợp cho.

“Các vị, hôm nay nhân ngày sinh nhật của vợ tôi, chúng tôi tuyên bố ở đây, năm nay tháng ba ngày mùa xuân ấm áp hoa nở, cử hành hôn lễ của con trai, hai mươi mốt tháng ba, ngày xuân.”

Hoắc Chấn Vũ mỉm cười đứng lên tuyên bố.

Mọi người ngược lại hít một hơi.

Nhanh như vậy?

Theo lý mà nói, nhà giàu có từ đính hôn đến kết hôn, nhanh nhất cũng phải một năm.

Mà đây, bây giờ mới được ba tháng, đã kết hôn rồi?

Nhưng mà bọn họ nhìn Vân Tử Diễm, mặc dù cô ta chưa tốt nghiệp, nhưng đã nhiều lần được tuyên dương ở trường.

Hơn nữa, ở trên facebook cũng có sức ảnh hưởng rất lớn, vô cùng nổi tiếng.

Điều quan trọng nhất, được xướng tên là thanh niên trẻ tuổi đáng khen ngợi nhất.

Là mục tiêu phấn đấu của tất cả cô chủ con nhà giàu.

Một cô gái giỏi giang như vậy, cộng thêm nhà họ Vân cũng rất có tham vọng, đúng là rất môn đăng hộ đối.

Khó trách Hoắc Chấn Vũ cũng tích cực muốn nhanh chóng đưa con dâu về nhà mình.

“Rào rào rào” Bên dưới vang lên một tràng tiếng vỗ tay.

Cả người Vân Tử Diễm khiếp sợ không thôi.

Cô ta, cô ta sắp kết hôn rồi?

Qua… qua tháng ba?

Cô ta, được kết hôn với nam thần của mình?

Ở chỗ cao nhất, nhìn người đàn ông bên cạnh.

Góc cạnh anh tuấn rõ ràng, lông mày rậm, con ngươi u ám thâm thúy, sống mũi cao, cả người toát lên vẻ tà mị mà cuốn hút.

Một người đàn ông như vậy, cho dù là nhìn thế nào.

Cho dù là nhìn từ góc độ nào, cũng sẽ làm cho người ta tim đập thình thịch.

Vân Tử Diễm tốn tâm tư mười mấy năm, mọi thứ, đều thành sự thật rồi.

Giờ khắc này, tất cả những cái giá cô ta phải trả trước đây, đều vô cùng xứng đáng!

Khoé mội của Vân Tử Diễm từ từ cong lên, cuối cùng lộ ra nụ cười hạnh phúc nhất.

Tiếng vỗ tay như tiếng sấm, những lời chúc phúc bên tai không dứt.

Vân Tử Lăng không phản ứng gì, đối với việc kết hôn của bọn họ, cô không có tí khái niệm nào.

Trước đây, tâm niệm cô luôn muốn phá hoại Vân Tử Diễm.

Bởi vì cô rất quan tâm người đàn ông kia.

Nhưng…

Nhếch miệng lên, người đàn ông kia cũng không đơn giản như cô nghĩ.

Có lẽ, nếu Vân Tử Diễm ở chung một chỗ với anh ta thì kết cục sẽ tồi tệ hơn nhiều so với việc cô cố gắng ngăn cản.

Dù sao thì người đàn ông kia chưa bao giờ chịu thua thiệt!

Vân Tử Lăng quay người, thoát ra khỏi đám đông, trực tiếp đi ra ngoài.

Khúc Tịnh Quân cũng đang vỗ tay, anh ta cảm thấy rất vui vì lòng trung thành với anh trai mình.

Căn bản không để ý đến việc Vân Tử Lăng rời đi.

Vân Tử Lăng muốn tìm một nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi, đầu cô ong ong, rất là đau.

Nhưng, ở đâu cũng có người.

Bữa tiệc sinh nhật hôm nay của Khúc Tịnh Kỳ làm rất lớn, rất long trọng.

Các phóng viên chụp ảnh khắp nơi, và các cuộc phỏng vấn diễn ra khắp nơi.

Ở khắp mọi nơi, đều là người.

Không còn cách nào khác, cô trực tiếp đi thang máy lên lầu bốn.

Nhà họ Hoắc, cô không quen thuộc.

Nhưng, lần trước ở căn phòng kia, cô lại cảm thấy quen thuộc.

Bữa tiệc ít nhất phải đến tối mới kết thúc, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Đi tới lầu bốn, trên lầu cũng không có người nào.

Những người hầu đang bận rộn ở tầng một.

Vân Tử Lăng tìm thấy căn phòng đó, mở cửa ra, đi vào bên trong.

Sau đó, kéo rèm cửa sổ lại, cởi giày, trực tiếp nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

_________

“Em thế nào rồi?” Giọng người đàn ông nhẹ nhàng vang lên bên tai.

Vân Tử Lăng nhắm mắt lại, co ro người, tạo ra âm thanh rên rỉ trong mũi.

Mồ hôi túa ra ướt đẫm cả trán, tóc ướt đẫm cả mặt…

Vừa rồi anh đang đứng ở trên bục, khi nhìn thấy cô thì lập tức xoay người rời đi, sắc mặt dường như không được tốt lắm.

Khi buổi tiệc kết thúc, anh đã qua tìm cô ngay.

Nhưng dưới lầu cũng không thấy bóng dáng của cô.

Chỉ trong vài giây, anh đi thẳng lên lầu bốn.

Thang máy mở ra, anh bước đến căn phòng kia.

Cô gái nằm trên giường, cứ như vậy nằm co ro ở đó.

Không một ai biết, khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim anh yên lặng một cách khó hiểu.

“Vân Tử Lăng.” Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vén mai tóc xinh đẹp của cô đang xõa ra trên mặt, cố gắng đánh thức cô.

“Đừng rời xa con…” Vân Tử Lăng kinh hãi, lập tức nhào tới, ôm lấy eo của anh, đầu dựa vào lòng anh, toàn bộ người run rẩy: “Mẹ…Đừng đi…Mẹ đừng đi….”

Hoắc Ảnh Quân ngẩn người ra, anh không động đậy, nhìn phía dưới của cô.

“Đau…”

Cô lẩm bẩm lên tiếng: “Tử Lăng đau….”

Giọng của cô rất uất ức, run rẩy một lát, làm cho người nghe cảm thấy trong lòng không khỏi quặn thắt.

Nhưng mà, một giây kế tiếp, tiếng khóc của cô ngày càng nhỏ dần…

Ánh mắt người đàn ông lặng lẽ lướt qua mi mắt người thiếu nữ.

Cô nhóc này đang ngủ mơ.

Đôi mi thanh mảnh vẫn còn đọng những giọt nước mắt tinh khiết như pha lê, khuôn miệng nhỏ nhắn như đang nhếch lên vì bất bình, nhưng cơ thể dần dần thả lỏng.

Đây là lần đầu tiên, anh thấy cô với dáng vẻ như vậy.

Phải biết là, khi cô tỉnh táo, lập tức giống như một con nhím, gặp người nào cắn người đó.

Nhưng dáng vẻ cô bây giờ…

Cứ như vậy trong nháy mắt, trong lòng anh, tựa như mềm nhũn ra.

“Cô Vân, cậu Khúc!” Đây là âm thanh của Nhật Vượng.

Nhật Vượng này là người làm của nhà họ Hoắc, bình thường chuyên làm một ít việc nặng.

Bản lĩnh to nhất, chính là giọng lớn.

Cũng bởi vì cái giọng lớn này, bình thường ở ngay trước cửa canh gác.

Hôm nay rất nhiều người đến, không đủ nhân viên, liền điều anh ta tới, quét dọn vệ sinh.

“Cô Vân, cậu Khúc hai người đang làm cái gì vậy?” Nhật Vượng cất giọng thật to lần nữa.

Tiếng kêu lớn đến kinh thiên động địa, giống như sấm đánh.

Lập tức khiến Vân Tử Lăng tỉnh giấc.

Trước mắt là một thân thể ấm áp, hô hấp ở sát bên tai.

Vân Tử Lăng cả kinh, nhanh chóng ngước mắt thì đụng phải một tròng mắt đen thui.

Trong lúc nhất thời, cô lập tức ngây người.

“Tìm thấy cậu chủ của anh chưa?” Vân Tử Diễm hỏi.

“Cậu chủ, không thấy, tôi không nhìn thấy cậu ấy lên lầu, hai người tìm cậu ấy sao?” Giọng nói oang oang của Nhật Vượng tiếp tục reo lên.

“Phải không? Phía dưới tôi cũng tìm rồi, cũng không có người, lầu một lầu hai ba lầu tìm khắp không có ai, tôi mới đến lầu bốn!” Rõ ràng Vân Tử Diễm đã có chút nóng nảy.

“Nhưng mà, tôi thật không thấy cậu chủ đi lên.” Nhật Vượng có chút lờ mờ: “Tôi mới vừa lau sàn ở bên này đây!”

“Phải không, để tôi đi xem một chút.” Vân Tử Diễm hiển nhiên không quá tin tưởng Nhật Vượng.

Dứt lời, cô ta lập tức mở cửa, ngó đầu vào nhìn thử.

“Đó là phòng gì?” Khúc Tịnh Quân chỉ tay vào cánh cửa màu trắng mở miệng hỏi.

“Cậu Khúc, đó là phòng trẻ sơ sinh.”

Khúc Tịnh Quân bước chân hướng về phía bên này.

Vân Tử Lăng cả kinh, muốn trốn thoát, ai biết được người đàn ông lại càng ôm lấy cô chặt hơn.

“Xuỵt!”

“Chẳng lẽ hai người nghĩ rằng cậu chủ ở trong phòng trẻ sơ sinh, căn phòng đó thật sự rất nhỏ!” Nhật Vượng nói, âm thanh lại truyền đến bên này.

“Chúng tôi nhìn xem một chút!” Khúc Tịnh Quân vừa nói, tiếng bước chân gần hơn.

Vân Tử Diễm mở ra cửa phòng, không có ai, liền đi đến bên Khúc Tịnh Quân.

“Ha ha, cậu Khúc thật biết điều, căn phòng này làm sao có thể có người chứ!” Vừa nói, Nhật Vượng nhanh chóng đi tới, ngay sau đó mở cửa phòng ra.

Lúc này, Khúc Tịnh Quân và Vân Tử Diễm cũng đi tới.

Nhìn vào trong phòng, đúng là, không có ai.

Nhưng mà, dưới gầm giường…

Không gian nhỏ hẹp bên trong, hai thân thể không thể không dây dưa chung một chỗ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui