Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu


Dưới gầm giường, Vân Tử Lăng cau mày, hai tay nắm chặt lấy tay của người đàn ông.

Đôi mắt sắc bén, nhìn chằm chằm người đàn ông.

Để anh ta không loạn!

Vậy mà, Hoắc Ảnh Quân lại cong môi, cười khẽ.

Bàn tay to lớn lật một cái, khóa chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Cô muốn trốn!

Sợ ai?

Vân Tử Diễm?

Không, cô ấy vốn không sợ Vân Tử Diễm!

Vậy thì chính là sợ Khúc Tịnh Quân!

Sợ anh ta ghen.

Sợ anh ta hiểu lầm sao?

Không sao nói rõ được, trong lòng của người đàn ông càng ngày càng cảm thấy không thoải mái.

Một tay giữ lấy tay của cô, một tay còn lại khóa chặt cô lại, cùng lúc đó tay anh ta di chuyển trên lưng cô…

Vân Tử Lăng trong phút chốc toàn thân trở nên căng thẳng.

Người đàn ông này, muốn làm gì?

“Căn phòng này, là phòng em bé sao?” Vân Tử Diễm đi vào, cô ta quan sát: “Sao lại bé như thế?”

Nhà họ Hoắc nhiều phòng như vậy, mỗi phòng đều rất lớn.

Tại sao, phòng của em bé lại phải nhỏ như vậy?

“Trẻ con ở trong phòng lớn sẽ cảm thấy sợ hãi, hồi nhỏ chúng tôi đều thích phòng nhỏ một chút, có cảm giác an toàn!” Nhật Vượng cười, nói.

Vân Tử Diễm gật đầu, khóe miệng nhếch lên.

Đây, sau này chính là căn phòng của con cô.

Con…

Ý cười trên môi càng ngày càng đậm, cô ta như nhìn thấy một phiên bản nhỏ của Hoắc Ảnh Quân ôm cô gọi cô một tiếng mẹ vậy.

“Chúng ta đi thôi.” Khúc Tịnh Quân không thấy ai, cũng không có tâm trạng ở lại đây.

Vân Tử Diễm cũng không gấp gáp: “Nhìn xem.”

Đột nhiên, cô cảm thấy căn phòng này, càng nhìn càng thấy thích.

Thế là, cô liền trực tiếp ngồi lên giường.

“Chiếc giường này đúng thật rất tốt.” Vân Tử Diệm vừa hai tay chống lên mép giường, vừa đung đưa hai chân.

Vân Tử Lăng nhìn hai chân đang đung đưa lắc lư kia, thật sự rất khó chịu.

Cô ta sao vẫn còn chưa đi.

“Hít…” Vân Tử Lăng hít sâu một hơi, lập tức mím chặt môi, kinh ngạc nhìn Hoắc Ảnh Quân.

Anh ta, đột nhiên sờ dái tai cô…

Phải biết, đây chính là chỗ mẫn cảm nhất của cô…

Tất cả các lỗ chân lông trên người cô, lúc này đều lộ cả ra.

Vân Tử Lăng chỉ cảm thấy mặt và vành tai đỏ bừng, lại không thể phát ra tiếng, loại cảm giác này khiến cô vô cùng khó chịu.

Nhưng, khiến cô càng không thoải mái chính là, ý cười của người đàn ông này lại gian xảo như vậy.

Rõ ràng, anh ta có thể làm gì tôi.

Quả thực, giờ phút này, cô bây giờ không thể đi ra.

Cô vẫn còn là bạn gái của Khúc Tịnh Quân trên danh nghĩa.

Nếu như như này đi ra, cô thật sự không biết nên giải thích như thế nào.

Tuy là không phải, nhưng vẫn có người người ở đây.

Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, đều là bất lợi đối với cô.

Nhưng….

Người đàn ông trước mắt này, quả thật là quá đáng ghét!

“Để tôi xem xem, em giỏi đến đâu”

Người đàn ông đã thốt ra một câu như vậy.

Vân Tử Lăng không nói gì, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm anh ta, khiến người khác phải sởn tóc gáy.

Hoắc Ảnh Quân nhận thấy có điều gì đó không ổn, còn chưa kip phản ứng, Vân Tử Lăng phút chốc liền nhào tới.

Cằm anh bị cô tàn nhẫn cắn mạnh.

Cô trước nay đều không phải là môt người dễ chọc vào.

Anh bắt nạt tôi một chút.

Tôi sẽ trả lại gấp đôi.

Nỗi đau đớn ở cằm khiến người đàn ông khẽ cau mày lại.

Nhưng, chỉ là một chút.

Rõ ràng, da thịt người đàn ông giày, cắn như vậy cũng không thể khiến người đó hét lên.

Tất nhiên, Vân Tử Lăng biết điểm này.

Người đàn ông này có thể leo lên vị trí hiện tại, số lần vấp ngã tất nhiên sẽ không ít.

Cơn đau bình thường này đương nhiên có thể chịu đựng được.

Nhưng, là đàn đông…

Có vài thứ, không có thể nhận nhịn như vậy.

Ví dụ…

Hoắc Ảnh Quân đột nhiên mở to mắt, trong mắt của anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc, anh đã tính sai, anh không ngờ, gan cô lại lớn như vậy…

Vân Tử Lăng buông cằm của anh ra, nhướng mắt, lực ở tay ra tăng một chút.

Xuýtt!

Người đàn ông hít sâu một hơi.

Cô nhóc này, cũng thật tàn nhẫn!

“Còn làm loạn nữa không?”

Vừa rồi cô cố ý cắn cằm anh, chính là nhân lức anh ta không để ý, rút tay ra.

Cùng một lời nói, trong ánh mắt của cô gái sáng lấp lánh, giống như ngôi sao trong đêm, rực rỡ mà sáng chói.

Hoắc Ảnh Quân không động đậy, cứ thế nhìn cô.

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, tại sao, anh lại cảm thấy khuôn mặt này thú vị như thế chứ!

“Cô không đi thì tôi đi, tôi còn phải đi tìm Tử Lăng” Khúc Tịnh Quân liền đi ra cửa.

“Đợi tôi cùng đi đi” Vân Tử Diễm không ở lại nữa, vội vàng đứng lên, đi theo Khúc Tịnh Quân.

Nhật Vượng thấy vậy lầm bầm nói: “Đã nói rồi mà không ai tin.”

Nói xong, sửa sang lại chỗ mà Vân Tử Diễm vừa mới ngồi qua.

Sau đó, đóng cửa lại.

Dường như không có bất kỳ do dự nào trong tiếng khép cửa kia.

Vân Tử Lăng lăn ra.

Một giây sau, đứng lên, sủi bụi trên người.

“Đây là lần đầu tiên tôi chui xuống dưới gầm giường…” Người đàn ông cũng chui ra, anh ta có chút dở khóc dở cười.

Chuyện này, nếu như truyền ra ngoài, e là anh không còn chút thể diện nào rồi.

Nghe thấy vậy, Vân Tử Lăng dừng lại động tác đang vỗ sủi bụi trên người lại, sau đó nhìn anh ta: “Lần đầu tiên?”

Hoắc Ảnh Quân nhìn đôi mắt chuyển động đảo qua lại của cô, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.

Quả nhiên…

“Ba mươi triệu!” Cô dơ tay nhỏ bé của mình ra “Phí bịt miệng!”

Anh cười khẽ một tiếng: “Rẻ như vậy sao?”

Vân Tử Lăng lập tức nở một nụ cười đểu với anh: “Xin lỗi, bởi vì… anh chỉ đáng giá đó!”

“Ồ?” Người đàn ông cười như có như không, cong khóe môi:”Thưởng cho tôi sao?”

Vân Tử Lăng đã đi ra tới cửa, tay cô nắm lấy tay cửa, đầu cũng không quay lại, nói: “Ba mươi triệu, coi như phí vừa rồi tôi sờ vào anh, cái này… cũng thật không rẻ, cũng đủ để tôi mua rất nhiều con vẹt…”

Giọng điệu của cô có chút khó chịu, có chút hối hận, có chút không đáng.

Như này, thật giống như cho anh ta ba mươi triệu vậy.

Sau đó, cô thở dài một hơi, nhún vai đi ra ngoài.

Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô, ý cười càng đậm, ánh mắt càng trở nên thâm sâu.

Cười cùng, anh ta cười khẽ một tiếng.

————

Buổi tiệc diễn ra vẫn đâu vào đấy như cũ.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Chín giờ hơn buổi tối, hầu hết mọi người đều đã đi hết.

Vân Hâm Bằng rất sốc khi biết được quyết định của Hoắc Chấn Vũ.

Ông ta cũng giống như Vân Tử Diễm, không hề lo lắng về việc cô ở đâu.

Đối với sự tồn tại của Vân Tử Lăng, ông ta vẫn luôn cảm thấy giống như một quả bom hẹn giờ.

Không biết khi nào thì phát nổ.

Nhưng, khi ông ta tìm thấy Vân Tử Lăng, nghĩ cô còn nhỏ, lấy lý do cô không hiểu chuyện, bắt cô về nhà.

Cô trực tiếp ném lại một câu: “Thế ông và chú Hoắc nói chuyện đi, điều ông ấy yêu cầu, cháu cũng không có cách nào khác!”

Dáng vẻ không nghe lời như vậy.

Thật là, khiến ông tức giận đến mức muốn tát cô hai bạt tai.

“Bố…” Vân Tử Diễm vẫn chưa muốn đi, nhưng bố chồng dường như không có ý định để cô ở lại.

Hơn nữa, Khúc Tịnh Kỳ cũng rất bận rộn, không thể chăm sóc cô.

Còn về Hoắc Ảnh Quân càng không nói gì.

Cô muốn ở lại, nhưng lại không dám.

Suy cho cùng, trước đây cô luôn làm ra vẻ ngại ngùng, con gái nhà quyền quý.

Nếu như bây giờ chủ động đòi ở lại, mọi người sẽ nghĩ như nào.

“Tử Diễm con gái ngốc, con đã đính hôn rồi, còn sợ cái gì chứ, nếu như con không chủ động đòi ở lại, con muốn để người đàn ông của con bị em gái con cướp đi mất sao?” Cố Di Nhân nhìn cô ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Vân Tử Diễm nhìn Cố Di Nhân: “Mẹ… con… anh ấy, anh ấy cũng không bảo con ở lại…”

“Cậu ta không bảo con ở lại, thì con không ở lại sao, thế cậu ấy không cho con theo đuổi, con theo đuổi thế nào?” Cố Di Nhân trợn ngược mắt nhìn cô.

Vân Tử Diễm suy nghĩ, quả thực là như vậy.

Hạnh phúc, vốn phải dự vào chính mình chủ động.

“Tử Diễm à, mẹ con nói đúng đấy, con muốn cô ta thay thế con sao?” Vân Hâm Bằng cũng không thể không nhắc nhở, về Vân Tử Lăng, ông trước giờ đều luôn rất đề phòng.

Nhưng, ông lại cảm thấy có thể lợi dụng nó.

Suy cho cùng thì nhà họ Khúc không thua kém gì so với nhà họ Hoặc!

“Vâng, mẹ, con biết rồi.” Nói xong, cô ta liền đi vào bên trong.

Đột nhiên, cô đụng phải Hoắc Ảnh Quân.

“Ảnh Quân…” cô ta vội vàng nhỏ nhẹ gọi anh một tiếng.

Không biết tại sao, Vân Tử Diễm càng ngày càng không thể nhìn thấu người đàn ông này.

Cô luôn cảm thấy, anh ta dường như càng ngày càng cách xa cô.

Nhưng, lại cũng không giống lắm.

Nếu như thật sự không thích cô, không yêu cô, thì đã thẳng thắn từ chối kết hôn với cô rồi.

Nhưng anh ấy lại không có.

Nhưng mà, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

Hơn nữa, người cô không muốn gặp nhất chính là anh ta.

Bởi vì, cô luôn cảm thấy anh sẽ từ chối yêu cầu ở lại đêm nay của cô…

“Uh, có chuyện gì?” Giọng điệu của người đàn ông vẫn ấm áp nhẹ nhàng như cũ.

Vân Tử Diễm nghe thấy giọng điệu này, trong lòng bất an cũng được buông xuống: “Ảnh Quân, em… em muốn… muốn tối nay…”

“Thời gian không còn sớm nữa, cô về nghỉ ngơi sớm đi, hửm?” Hoắc Ảnh Quân trực tiếp cắt ngang lời của cô ta.

Vân Tử Diễm sững sờ, cô ta nhìn Hoắc Ảnh Quân, có chút không phản ứng lại.

Người đàn ông lại cố nín cười, cúi người, đưa tay xoa đầu cô: “Sao, ngày mai không phải đi học sao? Lười biếng như em rất thích đi học muộn, còn không về sớm ngủ sớm, hửm?”

Giữa hai người, kề rất gần rất gần.

Khoảng cách gần như vậy, từng hơi thở anh nói ra dường như đều lướt qua môi cô…

Trái tim của cô trong phút chốc liền đập loạn xạ, khuôn mặt đỏ bừng.

“Trở về nghỉ ngơi, hửm?” Người đàn ông khẽ cười, ánh mắt đầy dìu dạng.

Vân Tử Diễm choáng váng.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh với khoảng cách gần như vậy, nhìn một cách tỉ mỉ, như thể đang nhìn ngắm một tác phẩm nghệ thuật.

Cô mù mà mù mờ, cả người tỉnh lại.

“Vâng, vâng, em lập tức trở về nghỉ ngơi, ngày mai nhất định, nhất định không đi muộn.” Giọng cô run run ngắt quãng, cũng giống như nhịp tim của cô, vô cùng căng thẳng hồi hộp.

“Ngoan” Người đàn ông lần nữa xoa đầu cô, khẽ cười: “Vậy anh đi bận việc của anh đây.”

Vân Tử Diễm gật đầu, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Người đàn ông thấy vậy, mỉm cười hài lòng, xoay người đi.

Nụ cười dịu dàng nơi khóe miếng thoáng qua …

Khi Vân Tử Diễm phản ứng lại, cô đã đứng ở ngoài cửa rồi.

“Ai bảo con đi ra?” Cố Di Nhân nhìn thấy Vân Tử Diễm, tức giận giậm chân.

“Không phải bảo con ngủ lại sao?” Vân Hâm Bằng cũng nhíu mày, vẻ mặt khó tin.

Vân Tử Diễm đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói: “Ảnh Quân bảo con nghỉ ngơi sớm, ngày mai đừng đi trễ…”

Cô vẫn còn khôi phục lại vẻ dịu dàng ban nãy, cả người vừa ngượng ngùng vừa e thẹn.
truyện ngôn tình

Thấy vậy, Vân Hâm Bằng bất lực lắc đầu, thật là…

Cố Di Nhân thở dài một hơi, lên xe.

Sao lại nuôi ra một đứa vô tích sự như này chứ?

—–

Khách khứa lần lượt ra về.

Nhà họ Hoắc trở nên yên tĩnh.

Khúc Tịnh Kỳ bận rộn cả một ngày, đã sớm cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Bà ta nói với Hoắc Chấn Vũ vài câu, liền đi lên tầng nghỉ ngơi.

Hoắc Chấn Vũ bận rộn xong, liền nhìn thấy Vân Tử Lăng, con gái ở bên cạnh ánh mắt cũng tức giận hừng hực nhìn qua đó.

“Bố, bổ bảo cô ta đi đi” Hoắc Nhã Linh trách móc nói.

Cô vốn không thích Vân Tử Lăng.

Bây giờ, cô ấy lại còn là bạn gái của anh Khúc Tịnh Quân.

Cô càng không thích cô ấy.

“Vân Tử Lăng, Tử Lăng, chú gọi cháu như vậy có được không?” Hoắc Chấn Vũ mỉm cười hỏi.

“Dạ được, chú Hoắc” Vân Tử Lăng gật đầu, không khiêm tốn cũng không hống hách.

“Nhã Linh giao cho cháu, không cần phải kiêng nể chúng tôi, nên làm thế nào thì thàm thế đó.”

“Vâng, chú Hoắc.”

“Bố!” Hoắc Nhã Linh vội vàng gào lên: “Con không muốn, con không muốn mà!”

Cô cho rằng bố của mình chỉ là đang nói đùa mà thôi, không ngờ lại là thật.

“Không được bắt nạt Tử Lăng, cũng không được làm phiền hai người anh của con, hai đứa nó đang bàn chuyện về khu nghỉ dưỡng với cậu của con, con bớt làm phiền bố biết chưa? Được rồi, bố bận rộn cả ngày nay rồi, cũng mệt rồi, bộ đi nghỉ ngơi trước đây!” Hoắc Chân Vũ uống không ít rượu, bây giờ cũng rất mệt.

Trong phòng khách, chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Cô cút đi cho tôi!” Lăng Nhã Linh hai tay chống hông, ngạo nghễ nói: “Đây, là, nhà, của, tôi!”

Vân Tử Lăng cong môi bật cười, dang hai tay, đi tới sô pha ngồi xuống, vắt chân nhìn cô khiêu khích.

“Nói lại lần nữa!”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui