Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế

Lê Nhất Ninh: “......”

Hả?! Tại sao cô đột nhiên có dự cảm không tốt vậy.

Cô chớp mắt, dưới ánh nhìn của mọi người cô nói: “...... Đúng mà”

Hoắc Thâm sáng tỏ, nghiêng đầu nhìn về phía tổ đạo diễn: “Lần rút thăm này tính không?”

Tổ đạo diễn vô cùng biết nhìn sắc mặt, vội vàng nói: “Thật ra lần rút thăm này chỉ để mọi người tương tác với nhau nhiều một chút thôi chứ không hề có ý nghĩa mang tính thực tế gì, Ninh Ninh muốn ra ngoài đương nhiên cũng có thể đi, lại nói mấy phong cảnh đó thực ra chỉ có cô là từng qua rồi, những người còn lại có thể không biết đường đi.”

Lê Nhất Ninh: “......

Không đúng, đạo diễn ông nói cho đàng hoàng những lời ông vừa nói lúc muốn bọn tôi rút thăm xem, sao chỉ mới mấy phút thôi đã sửa miệng rồi chứ.

Nghe xong, Hoắc Thâm cụp mí mắt nhìn cô.

Lê Nhất Ninh nặn ra một gương mặt còn khó coi hơn cả khóc, chỉ còn cách nhận mệnh: “Tôi đi”


Lâm Du nhịn không được bật cười ra tiếng.

“Ninh Ninh em sợ Hoäc ảnh đế đúng không?”

Cô đang hạ bậc thang cho Lê Nhất Ninh, băng không khán giả trên kênh trực tuyến không biết sẽ mắng cô thành cái dạng gì nữa đây.

Lê Nhất Ninh do dự chốc lát, nhìn về phía Hoắc Thâm: “Thật ra không phải là sợ, mà là trước kia từng nói mấy lời không tốt về thây Hoắc, sợ bị truy sát.”

Nghe xong, Hoắc Thâm nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Không đâu.”

Khán giả trên kênh trực tuyến vừa muốn khen idol của mình đẹp trai tốt bụng thì Hoắc Thâm đã đứng dậy khỏi ghế, giọng điệu lạnh nhạt: “Dù sao em cũng đâu chỉ nói một hai lần. Tất cả mọi người: “????”

Chuyện gì thế này, tại sao bọn họ lại nghe ra chút gì đó không bình thường là sao?!

Cảnh đẹp xung quanh nhiều, sau khi trưng cầu sở thích của Hoắc Thâm xong mọi người quyết định đi thảo nguyên cưỡi ngựa.

Thời tiết tốt, rong ruổi trên thảo nguyên là thích hợp nhất.

Có điều nghệ sĩ nữ khi ra cửa đều cần phải ăn vận trang điểm một chút.

Đợi lúc bọn họ ra cửa thì đã là nửa tiếng sau rồi.

Lê Nhất Ninh ngược lại tương đối đơn giản, quần cowboy và áo tay dài, còn có một cái nón và chiếc kính râm. Có điều cô cũng bôi cho mình không ít kem chống nắng, bởi vì không có ai muốn bị phơi đen cả.

Bởi vì số ngựa trước đó đều đã trả về hết rồi, hiện tại một đoàn người muốn qua đó thì phải thuê ngựa trước.

Mà Hoắc Thâm thân làm khách, nhất định phải khiến anh chơi thật vui vẻ.


Sau khi hỏi phí thuê ngựa xong, Lê Nhất Ninh trố mắt tưởng chừng như không dám tin: “Thuê một tiếng mất bao nhiêu tiền?”

Thợ cả nhìn cô: “Năm trăm”

Lê Nhất Ninh bị nghẹn một cái: “Ngựa này mất năm trăm?”

Thợ cả: “Đúng vậy.”

Đồng Nhiễm theo ở bên cạnh: “Năm trăm thì năm trăm đi, thầy Hoắc muốn chơi thì nhất định phải thuê rồi.”

Cô ta cười cười, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Bác thợ, thật ngại quá, đây là bạn của tôi, cô ấy không hiểu chuyện lắm”

Cô ta vội vàng nói: “Năm trăm một con ngựa đúng không, vậy chúng tôi muốn thuê......”

Đồng Nhiễm còn chưa nói xong, Lê Nhất Ninh đã nói: “Tôi không cưỡi ngựa”

Phương Văn Lâm nói: “Tôi cũng không cần, mọi người dạo chơi thôi là được, hơn nữa trong một tiếng có thể thay nhau cưỡi mà, thuê ba con là đủ rồi.”

“Được” “Chúng tôi muốn ba con ngựa.”

Lê Nhất Ninh nhìn Đồng Nhiễm giao tiền, cố nhịn cơn xúc động muốn liếc trắng mắt ở trước camera.


Không lâu sau, Hoắc Thâm làm xong một cuộc phỏng vấn trở lại, “Chỉ có ba con ngựa?”

Đồng Nhiễm “ừ một tiếng: “Ninh Ninh và anh Phương Văn Lâm nói họ muốn đi dạo xung quanh thôi là được, không muốn cưỡi ngựa.”

Nghe xong, Hoắc Thâm nghiêng đầu nhìn người đang phồng má nổi giận.

Rõ ràng hai người không thân thiết lắm nhưng Hoắc Thâm có thể nhìn ra được cô không thoải mái. Loại không thoải mái này với loại không thoải mái mà trước kia cô từng đối với mình, hình như có hơi khác biệt.

Hiện tại Hoắc Thâm bắt đầu hơi tin lời chú Hứa nói rồi — — hình như là có chút đáng yêu.

“Xác định không đi?” Lúc này Lê Nhất Ninh đang nhịn cơn nóng nảy, cô 'ừ một tiếng đáp một câu gọn lỏn: “Không muốn cưỡi, tôi sang bên cạnh tránh mặt trời.”

Hoắc Thâm gật đầu: “Ừm”

Chốc lát sau, ba người lên ngựa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận