Hai người đứng ở cửa im lặng đối mắt nhìn nhau.
Sau khi nói xong, Lê Nhất Ninh mới hậu tri hậu giác bản thân vừa nói lời ngớ ngẩn gì, mặt cô nóng lên trừng mắt với Hoắc Thâm: “Tôi đi mua một ly trà sữa.”
Hoắc Thâm bóp mày, nhìn về phía trợ lý đang đi tới.
Lâm Thuận Bân ngầm hiểu, nói: “Bà chủ muốn mua trà sữa gì, tôi đi là được.”
“Không cần.”
Lê Nhất Ninh hít sâu một hơi, đè cảm xúc nhỏ muốn dâng trào của mình xuống: “Tự tôi đi là được, cảm ơn.”
Cô nhìn về phía Hoắc Thâm, mím môi: “Lát nữa tôi mua trà sữa xong sẽ về thẳng nhà luôn.”
Sắc mặt Hoäc Thâm lạnh nhạt, anh kéo cà vạt: “Để tài xế đưa em về.”
“Ừm”
Sau khi nhìn thấy bóng lưng vừa đi mất, Hoắc Thâm thu tầm mắt về.
Lâm Thuận Bân vội vàng nói: “Hoắc tổng, hội nghị bên đó vẫn đang đợi ạ.”
Hoäắc Thâm hiểu rõ: “Tiếp tục.”
“Vâng.”
Sau khi vào thang máy, Lê Nhất Ninh mới cảm thấy bản thân như được sống lại lần nữa.
Cô cúi đầu nhìn ngực mình một cái rồi giơ tay cào mái tóc, Lê Nhất Ninh mày là tên ngốc sao, vừa rồi nói cái gì vậy chứ!
Lê Nhất Ninh thở dài.
Cô dựa đầu ở trong thang máy lắc qua lắc lại, xuất phát từ đáy lòng nói với bản thân, trực giác của mày không đúng đừng nghĩ nhiều nữa.
Mày phải nhớ, mày và Hoắc Thâm nói không chừng ngày nào đó rồi sẽ ly hôn thôi.
Tự tẩy não hết mấy phút, sau khi ném người đàn ông Hoắc Thâm này ra khỏi đầu Lê Nhất Ninh vẫn đi tới tiệm cà phê, sau khi uống xong một ly cà phê cực đắng cô mới cảm thấy thoải mái không ít.
Cô chống tay nhìn dòng xe qua lại bên ngoài cửa sổ, đột nhiên có chút hoài niệm cuộc sống cực khổ trước. kia của mình, lúc đó tuy không có nhiều bạn bè nhưng ít ra cũng có người để thổ lộ tâm tình.
Lúc đang suy nghĩ, ngoài cửa sổ thủy tinh đột nhiên có một người đi tới.
Lê Nhất Ninh ngẩn người, đối diện với ánh mắt của người đó, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Bỗng Lê Nhất Ninh mỉm cười, im lặng nói: Vào đây."
“Sao chỉ có mình cô ở đây?” Trương Nhã nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ: “Có phải bị anh Hoäc Thâm vứt bỏ rồi không?”
Cô ấy chậc chậc hai tiếng: “Cô xem cô chỉ có gương mặt không có đầu óc, nhất định là bị anh Hoắc Thâm ghét bỏ rồi.”
Lê Nhất Ninh buồn cười nhìn cô ấy: “Cô có đầu óc?”
Trương Nhã: “Cô ngay cả mặt còn không có.”
Trương Nhã thẹn quá hóa giận: “Lê Nhất Ninh cô im miệng, tôi không có xinh đẹp bằng cô nhưng tôi cũng không đến nỗi xấu được không.”
“Phải không.” Lê Nhất Ninh đánh giá trên dưới cô ấy bằng ánh mắt hoài nghi.