Lê Nhất Ninh khựng lại, vừa muốn ngồi dậy bỗng cô phát hiện bản thân không động đậy được. Cô hoảng hốt, vừa quay đầu liền thấy tay của mình đã bị “trói lại rồi!
Trói! Lại! Rồi!??
Anh tới thật rồi??!!
Lê Nhất Ninh nhìn chiếc cà vạt trên cổ tay của mình, hoảng hốt không thôi.
“Hoắc Thâm, anh làm gì vậy?”
Hoäc Thâm bình thản đứng ở đối diện, cơ thể dựa vào trong ghế lười nhác nhìn cô: “Không làm gì cả.”
“Anh trói tôi làm gì?”
Lê Nhất Ninh tưởng chừng như không dám tin.
Bá đạo tổng tài một khi điên lên thì không có chuyện của người khác thật, cô không thể không nói Trương Nhã quá hiểu bá đạo tổng tài này rồi!
Người này mẹ nó điên rồi sao?!
Hoắc Thâm vẫn không lên tiếng như cũ.
Anh nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, một chiếc vali đã được đóng gói xong, mà bên ngoài còn để lại một chiếc váy ngắn và hai bộ đồ hơi giống đồ ở nhà một chút.
Bỗng, trong đầu anh hiện lên những bức ảnh mình nhận được.
Cổ họng anh chuyển động, quay đầu nhìn cô: “Đây chính là đồ em định mặc vào tối nay?”
Lê Nhất Ninh: “......”
Cô theo mắt anh nhìn qua, sau khi đối diện phải đôi mắt ý vị sâu xa đó của Hoắc Thâm, Lê Nhất Ninh phản bác mà không thèm suy nghĩ: “Không phải! Cái váy đó là chưa kịp dọn lên thôi.”
Cô vẫn không sợ, thấp giọng nói: “Chẳng phải tôi đã nói với anh tôi muốn mặc bộ nào rồi sao.”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, đi về phía cô: “Phải không.
Lê Nhất Ninh: “..... Anh muốn làm gì?”
“Không làm gì cả.”
Hoắc Thâm nhìn chiếc cà vạt trói cô một cái, giọng nói nặng nề: “Đêm nay về nhà?”
“Hả?” Hoắc Thâm hỏi: “Đêm nay về nhà.”
Lê Nhất Ninh ngớ người, nhìn anh đầy hoảng sợ: “Anh đang trưng cầu ý kiến của tôi?”
Hoắc Thâm gật đầu.
Lê Nhất Ninh lắc cái cổ tay của mình: “Anh thế này trông giống như đang trưng cầu ý kiến của tôi sao?”
Hoắc Thâm liếc nhìn một cái, đột nhiên khom người dựa tới gần.
Hơi thở đàn ông càng lúc càng gần, Lê Nhất Ninh bị trói không cách nào động đậy được, trong khoang mũi tràn ngập mùi hương trên người anh.
Mùi gỗ mộc mát lạnh hòa với không khí trong lành của núi cùng thẩm thấu vào trong mũi, vừa dễ ngửi vừa khiến người ta lưu luyến không dứt ra được.
Cô vô thức muốn xoay mặt đi nhưng Hoắc Thâm cứ khư khư không cho.
Anh duỗi tay ra nắm chặt cằm của cô ép cô nhìn vào. mắt anh.
Lê Nhất Ninh mở to mắt, chạm phải một đôi mắt sâu không thấy đáy.
Trong một thoáng đó, cô bỗng sợ hãi.
Rõ ràng trong mắt Hoắc Thâm không có cảm xúc gì, nhưng không hiểu sao chân cô bắt đầu nhữn, trái tim cũng trở nên mềm yếu theo.
Giống như con người chính là như vậy, khi bạn xác định bạn thích một người rồi thì dù anh ấy có làm cái gì hoặc là không làm gì cả, chỉ với vẻ mặt này thôi cũng có thể khiến bạn vứt bỏ sự kiên trì và cố gắng trước đó của bản thân.
Trong phút chốc Lê Nhất Ninh thôi không vùng vẫy nữa.
Cô mím môi, vừa muốn nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên.