Người Hoắc Thâm cứng đờ, hiện lên vẻ hoảng hốt và sững sờ rõ ràng.
Trước giờ Lê Nhất Ninh chưa từng hôn ai bao giờ, tất cả kiến thức đều có từ việc xem tiểu thuyết và phim ảnh. Cô hôn khóe môi của anh, sau khi hôn một cái mà người đàn ông này còn chưa có phản ứng.
Cô khựng lại, đột nhiên nghĩ tới có một khả năng.
Hoäc Thâm..... chẳng lẽ không có cảm giác với cô thật đấy chứ, nhưng không lý nào lại như vậy.
Ở điểm này cô hãy còn tự tin, cô không đến mức lại hiểu sai trầm trọng như vậy.
Cái tay ôm Hoắc Thâm của cô dừng lại, cô chớp mắt vừa định buông ra thì người đàn ông trước mắt động đậy rồi.
Hoắc Thâm cúi đầu, trong mắt giống như có một đốm lửa nhen nhóm sau đó bốc cháy.
Anh khom người nhìn Lê Nhất Ninh, giọng nói trầm đục: “Đây là có ý gì?”
Lê Nhất Ninh cứng đờ, cắn môi nói: “Anh nói xem?” Cô ngước mắt, dũng cảm đối mắt với anh. Hoắc Thâm khựng lại, ngay tại lúc cô muốn trốn ra sau thì ấn đầu cô lại không cho động đậy. Anh tìm thấy môi cô, mạnh mẽ chiếm đóng không chừa chút khe hở ép chặt người ở trên giường, hôn cô giống như phát điên Vậy.
Lê Nhất Ninh ngây người hai giây, sau khi 'ưnm' một tiếng tất cả âm thanh sau đó đều bị Hoắc Thâm nuốt xuống.
Chốc lát sau, cô cảm thấy đầu lưỡi hơi đau nhưng người đàn ông này vẫn không có dấu hiệu dừng lại, cứ thế ra sức hôn cô.
Cơ thể hai người dựa vào nhau rất gần, gần tới mức trong ngực trong khoang mũi của cô đều chứa đầy mùi hương của anh.
Cô bắt đầu thất thần chỉ có thể tiếp nhận nụ hôn của anh, chốc lát sau, Lê Nhất Ninh cẩn thận dè dặt đáp lại Hoắc Thâm.
Phút chốc, người này hôn càng mạnh mẽ.
Lâu dần, Lê Nhất Ninh phát hiện lời của Trương Nhã và Giản Viên Viên nói rất có lý. Kiểu đàn ông cấm dục như Hoắc Thâm một khi mở vỏ bọc rồi...... vậy thì chẳng thể thu hồi được nữa.
Cô không biết bản thân bị đè chặt bao lâu, tóm lại suy nghĩ cảm xúc của cô đều rối loạn.
Trong đầu chỉ có những việc Hoắc Thâm làm, còn lại đều nghĩ không được gì khác nữa.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, cơ thể nóng hầm hập. Lê Nhất Ninh khép mắt cảm nhận động tác của anh. Lúc cô đang nghĩ..... có phải những cảnh trong mơ đều sắp thành hiện thực rồi không thì người trước mặt đột ngột dừng động tác. Lê Nhất Ninh khựng lại, từ từ mở mắt ra.
Lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt.
Trong con ngươi của Hoắc Thâm đang cố đè nén một loại dục vọng nào đó nói không rõ được.
Hai người nhìn nhau, cô nhúc nhích khóe môi: “Anh.....”
Hoắc Thâm giơ tay xoa tóc cô, giọng nói khàn tới mức không thể tưởng tượng nổi: “Em đói không?”
Lê Nhất Ninh: “? ”
Em đói không?
Lúc này là lúc hỏi đói hay không sao??
“Không đói.”
Cô nổi giận đùng đùng nằm trở lại giường, quấn chăn chui vào trong đó ngay cả một ánh mắt cũng chẳng buồn cho Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm nhìn mái tóc lộ ra ngoài của cô, nặng nề đáp một tiếng: “Vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lê Nhất Ninh: “...” Nghỉ ngơi cái rắm. Hoắc Thâm có bệnh sao?!
Hoắc Thâm khựng lại, thấp giọng nói: “Anh phải đi rồi” Lê Nhất Ninh ngớ ra vẫn không nhúc nhích.
Hoắc Thâm kề sát tai cô, khàn giọng nói một câu: “Đợi anh về?”