Trải qua những ngày tồi tệ, Phong Cẩn đã bị đả kích và bắt đầu rời vào hoảng loạng, không còn ý thức được từng câu nói mà bản thân thốt ra.
Thấy anh vật vã đến vậy Mạn Y liền đến bên ôm chặt anh vào lòng, an ủi: “ Bạch Vi Vi cô ấy sẽ không trách anh đâu.
Cô ấy còn rất biết ơn anh vì đã hi sinh mình giúp cô ấy.”
“ Thật sao?”
“ Thật đấy!” Hai tay xoa xoa lấy lưng mà dỗ dành.
Cô định nói sự thật cho Phong Cẩn biết nhưng lời vừa tới bên môi thì đã bị cuộc gọi của ai đến cắt ngang, bọn họ ngay lập tức bị Lục Tư Thần gọi về, chuyến công tác nửa tháng trời của anh cô có vẻ như đã kết thúc.
Lần này Phong Nguyệt trở cô về, còn chưa đến nơi đã nghe thấy âm thanh văng vảng lời qua tiếng lại om sòm, lúc hai người bước vào, Lục Tư Thần và Tô Uyển Ninh đang ngồi bên bàn, uống trà tranh luận.
Một bên là ông Tô hết mình càm ràm hai thanh niên bọn bọ.
Cô chạy ngay đến đó ôm chầm lấy ông Tô, mọi người đều trông thấy bộ dạng khẩn trương của cô có vẻ như cô rất nhớ chú ấy.
Cùng là họ Tô, ông chính là ông nội của tô Uyển Ninh, ông vốn đã là quản gia ở nhà rất lâu rồi từ cái lúc mà cô còn chưa sinh ra.
Mọi người đảo ánh mắt hướng đến cửa phòng, một người đàn ông lạ lẫm mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lơ, vẻ ngoài cũng khá ưa nhìn, sống mũi thẳng tắp, cặp ngươi đen láy như bảo thạch, làn môi mỏng,...Tóm lại là rất đẹp trai trông không giống với người xấu, tất cả đều không giấu được sự sửng sốt.
Thấy tiểu thư lần đầu dẫn bạn về nhà hai mắt Tô quannr gia lập tức sáng lên, vội vàng đi đến để chào hỏi.
Phong Nguyệt thấy vậy bèn một mạch bước đến trước mặt bọn họ, cười cười chào hỏi:
“ Tôi họ Phong tên Nguyệt là bạn của cô Lục, rất hân hạnh được gặp mọi người.”
Anh trai quan sát một lúc mới nói: “ Là bạn trai của cô nhóc nhà tôi sao? Bảo sao con bé lại nhiệt tình giúp đỡ cậu đến vậy.
Mau ngồi xuống đây!”
Nghe đến đây Lục Mạn Y giật mình hoảng hốt, vội vàng đính chính sự thật: “ Anh thật sự không như thế, chỉ là bạn bè cùng hợp tác.”
Ngược lại, Phong Nguyệt bên ngoài lại rất điềm tĩnh nhưng sâu bên trong lại vô cùng ngượng ngạo như gái mới lớn, mặt đỏ tai hồng anh nói kiểu ờm ờ chữ được chữ mất: “ Tôi...t không phải người mà cô Lục thích đâu, anh đừng hiều hiều...!lầm lại khiến cô ấy khó sử.”
Lục Tư Thần sát lại gần, sát đến nỗi có thể nhìn thấy bóng dáng của mình phản chiểu trên đôi mắt ấy.
Còn nữa, hình thể quả thực rất tuyệt khiến người ta muốn trêu đùa: “ Ồ vậy thì cậu thích nhóc con nhà tôi rồi! Nếu không thì cần gì phải lo lắng thái đổ của em ấy.”
Khoảng cách này có phải hơi gần quá rồi không, Phong Nguyệt không thể nói được lời nào khác chỉ biết cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, bộ dạng trông hơi thẹn thùng.
Thấy làn da của anh chàng thoáng chốc đã đổ ửng hết cả lên, Lục Tư Thần cười híp mắt:
“ Ha đùa cậu thôi! Đùng có như vậy chứ! À mà quên mất...!Giới thiệu với cậu tôi, Lục Tư Thần, anh trai duy nhất của Lục Mạn Y.
Tôi thì nghe đến cậu nhiều rồi còn tôi thì người đó có nhắc đến với cậu hay không thì chưa biết a.”
“ Hóa ra Lục tổng còn có anh trai à!” Anh ngây ngô mỉm cười, hỏi.
Hừm! Đến anh trai của con nhóc này mà cũng không biết biết, xem ra đôi này khó mà tiến triển được rồi, vẻ mặt Lục Tư Thần thoáng thất vọng: “ Chật chật! Không có hi vọng.”
“ Sao?” Tất cả mọi người trong phòng đều đồng thanh.
“ À à không có gì.”.