Cô Vợ Tài Phiệt Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Tuy nhiên, ngày hôm sau, Giang Quý lại cho nhiều bài hơn.

Trong lòng của Giang Quý: Không lẽ cô gái nhỏ này biết mình là bạn trai trên mạng, nên cố tình nói xấu để chọc giận mình?

Đọi đến khi cơm nước đã chuẩn bị xong, Giang Quý mới lái xe đưa Tạ Mẫn Tây xuất hiện.

Trên bàn ăn, Giang Quý trực tiếp nói: “Khinh Khinh ngồi bên phải, Mẫn Tây ngồi bên trái.”

Vân Thư vui vẻ trò chuyện với chồng, nói: “May quá, chúng ta có con trai ở bên cạnh.”

Ngay sau đó, Giang Quý nói: “Vân Thư, đừng vui quá sơm, em ngồi cạnh Khinh Khinh.”

Vân Thư mạnh dạn từ chối: “Không ngồi, con trai em không xa được ba mẹ, anh là bác sao lắm chuyện thế?”

Vân Thư vốn không sợ, vì dù sao nơi này đều là người của cô.

Lâm Khinh Khinh rụt rè hơn, cô ấy ngồi cạnh Giang Quý: “Anh ơi, uống nước đi.”

Tạ Mẫn Thận ngồi ngay bên cạnh Lâm Khinh Khinh: “Anh không xa được Khinh Khinh.”

Giang Quý: “Này, người đàn ông như cậu không xa được em tôi sao, Khinh Khinh đứng dậy đổi chỗ cho anh.”

“Mẫn Tây, đứng dậy đổi chỗ với anh.”

Hai người Khinh Khinh và Mẫn Tây đều cúi đầu xuống.

Mùi thuốc súng nồng nặc.

Vân Thư ở bên cạnh cười.

Giang Quý nói với Lâm Khinh Khinh: “Xem đã gả cho người chồng như nào đi, mau ly hôn.”

Lâm Khinh Khinh: “Anh ơi, em mới kết hôn không lâu.”

“Sớm ly hôn cho sạch lòng đi.” Giang Quý vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng, anh áy luôn cảm thấy Tạ Mẫn Thận là một con cóc, Tạ Mẫn Thận là một đống phân, em gái anh ấy là con thiên nga trắng, là một bông hoa.

Bà Tạ và người giúp việc cùng nhau dọn các món ăn, ông nội Lâm cũng ngồi ở ghế chính với sự hỗ trợ của quản gia.

“Tốt, tốt quá, bọn nhỏ đều ở đây.”

Ngay khi ba gia trưởng nhà họ Tạ ngồi xuống, Giang Quý ngay lập tức trỏ thành một cậu bé ngoan, nghe lời.

Bà Tạ luôn khen Giang Quý vì điều này.

Vân Thư ngu ngốc cười nhạo đạo đức giả của Giang Quý.

Lâm Khinh Khinh nhạy cảm, cô ấy nhìn Giang Quý thêm máy lần.

Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, Vận Thư đã gọi người giúp việc tới: “Có thể chụp cho chúng tôi một bức ảnh gia đình không.”

Quản gia đưa tay ra, nói: “Để tôi chụp ảnh, thiếu phu nhân.”

Vân Thư không đồng ý: “Không được, quản gia cũng phải chụp, chụp cả nhà bỏ lại ông thì còn gọi gì là người nhà.” Nên cô đưa máy ảnh cho người giúp việc: “Chụp giúp tôi.”

Quản gia đứng tại chỗ, ông ấy tháy ấm lòng vì lời nói vừa rồi của thiếu phu nhân. | Từ lúc rất nhỏ, ông ấy đã là người nhà họ Tạ.

Bây giờ vẫn là người nhà họ Tạ.

Vân Thư luôn vô tình chạm vào trái tim của mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui