Ông nội Tạ đắc ý hừ một tiếng: “Lão nhị, sau này ông giao nhà họ Tạ cho cháu và Khinh Khinh, hừ, vẫn là hai đứa đáng tin.”
“Ông ơi, bọn cháu không muốn, ai quản nhà thì người đó mệt.”
Ông nội Tạ: … Các cháu trai của ông ấy đều là những kẻ ngốc.
Chiếc xe thứ hai, Tạ Mẫn Tây nói: “Anh Giang Quý, em sẽ đọc thuộc lòng cả ‘Li Tao’ và ‘Xuất sư biểu’ cho anh, chỉ là em không thi được sáu mươi điểm kiểm tra toán.”
Giang Quý: “Nếu không được sáu mươi điểm thì đùng nghĩ đến việc vào đại học A, em đợi học lại đi. Còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi, em tự tính đi.”
Tạ Mẫn Tây khóc lên.
“Em ở nhà anh cả tuần rồi, em không tin trước khi thi đại học, môn toán em không được sáu mươi điểm.”
Chiếc xe lao khỏi đường chính, hai chiếc xe tách nhau ra.
Bên kia, Vân Thư ung dung ngồi ở tầng cao nhất của các lâu: “Chồng, về sau chúng ta sống ở đây nhé?”
Tạ Mẫn Hành: “Con chịu không nổi.”
Vân Thư: “Con trai, sao lại đòi hỏi như vậy, nào, để em bề Tiểu Tài Thần của em.”
Mẹ Vân bưng một đĩa hạt dưa lên lầu, mọi người cùng nhau ăn.
Làn gió nhẹ mát, sảng khoái.
Vân Thư thích cuộc sống như vậy, néu ngày mai không đi học thì càng tốt.
Thiết kế nhà của Lâm Khinh Khinh rất thời thượng, tỉnh tế, vì lý do an ninh nên bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng, thiết ké trong nhà đều là mặt kính siêu lớn, mỗi ngày ánh sáng rất dồi dào. Buồi tối kéo rèm ngủ là được, ban đêm Tử Kinh Sơn lắp lánh ánh đèn, nhìn từ xa, thành phố A trông giống như một con rồng đang uón lượn.
Đêm phát sáng..
Ngày hôm sau, Tạ Mẫn Thận nói: “Còn một ngày nữa.”
Lâm Khinh Khinh bịt tai lại, không nghe thấy gì.
Tạ Mẫn Thận trực tiếp kéo tay Lâm Khinh Khinh, nói: “Em nghe thấy rồi, còn một ngày, hôm nay em không chủ động, tối mai anh sẽ mạnh bạo.”
Lâm Khinh Khinh: “Anh có thể giữ mặt mũi không?”
“Trước mặt vợ chồng, có gì mà phải xấu hỗ với không?”
Lâm Khinh Khinh tuyệt vọng.
Đây không phải là thị trưởng Tạ nghiêm túc, mà là cậu hai nhà họ Tạ trẻ con.
“Dậy nấu cơm cho anh.” Tạ Mẫn Thận bé ngang Lâm Khinh Khinh lên, bế cô ấy vào phòng bếp: *Nếu không phải trên em không nhiều thịt, thì anh đã kéo em chạy buổi sáng với anh rồi.”
Lâm Khinh Khinh: Em không nghe, em không nghe.
Đầu tuần, Lưu Thị lại xuất hiện ở phía dưới ảnh thị Giang Tả, Vương San tính toán, tiền lừa bà ta chưa tới hai trăm ngàn tệ, vì vậy cô ta lại thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài đề lừa tiền.
Đàm Nhạc gọi điện: “Mẹ, đừng làm chuyện mát mặt nữa, tiền tôi cho mẹ đâu, sao lại lừa tiền bà ta, cuối cùng còn mang tiếng xấu? Tôi không thích Lâm Thiền, mẹ nói thẳng không phải xong chuyện à.
“Bà ta là tình nhân, phá hoại gia đình của chị em tốt Tiểu Thư, cậu nói nên lừa hay không?”
Đàm Nhạc đành chấp nhận: “Đừng làm ầm lên, dọn dẹp mớ hỗn độn là tôi đó.”
Có con trai dựa dẫm, Vương San có thể tiêu xài thoải mái.