Đến đây.
” Tạ Mẫn Tây chân trần đuỏi theo Vấn Thư, chặn ở cửa, lại mời Vân Thư vệ phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Vân Thư hỏi.
Tạ Mẫn Tây thẳng thắn một phần: “Chẳng phải là dựa vào bản thân đề trở về : Thương Kiều saol Em đang tìm Ca GHẾ: “Em cười ngây ngô với điện thoại thì có cách gì?”
“Em nói chuyện với bạn, cậu ấy đã đưa ra chủ ý giúp em.
”
“ÒI” Tiếng ồ này của Vân Thư có ý đùa giốn.
Mặt Tạ Mẫn Tây đỏ như lửa đốt đám mây.
Hai người họ lại ầm ï trong phòng nửa ngày, Vân Thư vôn muôn chuyên hóa chuyện lung tung trong đầu, kết quả lại bị đuôi về phòng.
Tạ Mẫn Hành đã vào phòng nằm, thấy Vân Thư trở về, tay lật tờ báo KHỏN ngừng: “Còn tưởng lại muốn tôi bê em về chứ.
”
“A, toàn thân mùi nước hoa, em không thèm anh bề đâu.
”
Tạ Mẫn Hành ngước mắt lên: “Em ghen sao?”
“Không có.
” Trả lời quá nhanh, tiết lộ suy nghĩ nhỏ trong lòng, ánh mắt Văn Thư nhìn xung quanh: “Anh xem em là ngốc sao? Ghen của ai không ghen, đi ghen anh làm gì? Mặt mày anh cũng lón đó.
”
Nói xong, Vân Thư đưa tay gãi tóc, cảm thây lời giải thích của cô hơi dư thừa, cảm giác như vẽ chân cho rắn.
Mà Tạ Mẫn Hành lại cảm thấy.
lời giải thích này như điểm mắt cho rồng.
Vân Thư cảm thấy không thể nói nữa, cho nên trực tiệp lên giường kéo chăn: “Ngủ thôi.
”
Tạ Mẫn Hành nhìn túi thịt phông lên bên cạnh, nhướng mày, cánh tay dài của anh duỗi tắt đèn bàn, phòng ngủ chìm vào mảng tối tăm, tim đập nhanh hơn, không dám Xoay người, ánh mắt người đàn ông phía sau như ngọn đuôc nhìn cả người cô khó chịu.
Không đúng, sao cô lại ở trên giường chứ?
Vân Thư phản ứng lại, ôm chăn rụt người, bò xuộng giường, tìm được sô pha, vui vẻ năm xuông.
“Sao không ngủ với tôi?”
“Trên người anh có mùi yêu tinh, em không muôn ngủ với anh.
Em yêu ghề sofa.
” Vân Thư đắp chăn mỏng xoay người trên sô pha.
Tạ Mẫn Hành không muốn nói dối, càng không muôn giải thích, cho nên ngôi dậy nhìn Vân Thư trên sô pha hồi: “Em biết Đàm Nhạc sao?”
“Biết.
”
“Em nói cho anh ta biết chuyện chúng ta kết hôn sao?” Tạ Mẫn Hành chất vân.
Vân Thự không biết Tạ Mẫn Hành quen biết Đàn Nhạc như thế nào, cô trả lời: “Nói rôi, người đầu tiên em nói chính là anh ấy.
Ảnh ,yên tâm, anh ây tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.
”
Tạ Mẫn Hành nguy hiểm nheo mắt lại nhìn về phía Vân Thư: “Sao em chắc chắn Anh ta sẽ không tiết lộ ra ngoài?”
“Vì em dùng não đoán được.
Chắc chắn ngay cả ba anh ấy cũng không nói.
” Lúc này Vân Thư đã có chút buồn ngủ, nên ngáp dài ngáp ngắn.
Tạ Mẫn Hành bước xuống giường ngồi một ở một góc sô pha, tầm nhìn như có thể nhìn rõ khuôn mặt Vân Thư trong bóng tối, anh hỏi: “Sao em biết?”
Dùng não đoán.
” Nói xong, Vân Thư đã chìm vào trạng thái ngủ.