Ông chủ đáp lại: “Người đẹp, chúng tôi làm ăn cũng không dễ dàng, giá đó đã rất rẻ rồi.
Mà các người cũng không thiếu chút tiền đó.”
Vân Thư nói: “Thiếu chứ, sao lại không.
thiếu, nói nhà chúng.
tôi có mỏ ông cũng tin sao? Mọi người đều không dễ dàng, hai ngàn ông cũng kiêm được không ít.
Hơn nữa tôi cũng không cần viết phiếu biên lai.”
Ông chủ nói tiếp: “Người đẹp, cô như vậy tôi khó bán lắm.”
Vân Thư đáp: “Ông chủ, ông như vậy tôi cũng khó mua, tôi đi tiệm khác xem sao.
Tôi thấy mấy người kéo ra cũng không dễ dàng, như vậy đi, hai ngàn hai trăm được chứ?”
Ông chủ sợ Vân Thư sẽ thật sự rời đi, hơn nữa Vân Thư cũng đã nhượng bộ.
Ông chủ chỉ đành đáp: “Ok.”
Vân Thư vỗ vỗ tay: “Thanh toán.
Hây, ông chủ, lát nữa ông giúp tôi đặt nó trong cốp xe nha.
Cốp xe không đặt hết thì ghế sau.”
Ông chủ trả lời một cách sảng khoái: “ĐứGG.
Sắp đến năm mới gặp được gia đình giàu có như vậy thật sự là BiTE tỉnh của bọn họ.
Ông chủ ra sức mang đèn sao cho hai người họ, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây thì ở trong cửa hàng xem đồ trang trí khác, cửa hàng này nhìn tổng thê cũng không tồi.
Sau khi xong xuôi, Tạ Mẫn Tây khó hiểu hỏi: “Chị dâu, tại sao chị lại trả giá vậy? Nhà chúng ta cũng không thiêu tiên.”
Tạ Mẫn Tây chính là cô em ngây thơ trong mặt Vân Thư, cái gì cũng không biết, đi ra ngoài chỉ có bị lừa.
Ánh mắt Vân Thự chỉ về phía cửa hàng vừa rôi: “Mẫn Tây, em tùy tiện gọi một người trên đường vào cửa hàng hỏi xem rốt cuộc bao nhiêu tiên.”
Tạ Mẫn Tây tỉnh ngộ ra: “Chị dâu, chị nghi ngờ ông ta tăng giá bừa bãi sao?”
Vân Thư vốn không nói ông ta tăng giá, dù sao cuối năm tăng giá cũng có thê hiểu được, cô nói: “Tìm người vào hỏi một chút không phải là biệt rồi sao.
Nếu thực sự là năm trăm tệ một cuộn, vậy ba trăm tệ đó chúng ta lời to rồi, nếu bốn trăm tệ một cuộn, vậy hai trăm tệ ở đó xem như chúng ta đã giúp người.
Tạ Mẫn Tây cảm thấy chị dâu mình nói có lý, nhưng dù như vậy, Tạ Mẫn Tây vận muôn xem xem, thật sự gọi một người qua đường đi vào hỏi giá của đèn sao.
Vân Thư dừng xe ở phía trước đợi Tạ Mẫn Tây.
Một lát sau, Tạ Mẫn Tây kinh ngạc chạy trở về, chui lên xe, sùng bái nhìn Vân Thư: “Chị dâu, chị thật thần kỳ.”
Vân Thư biết bản thân đã nói đúng: “Bao nhiêu tiền?”
“Năm trăm một cuộn, đợi người đó đi thì ông chủ hỏi anh ta bốn trăm năm mươi tệ được không? Cuối ¡ cùng nói bồn trăm tệ.
Còn nói vừa nãy ông ta bán cho hai người đẹp, hai ngàn năm trăm tệ năm cuộn nữa.” Tạ Mẫn Tây kể lại nguyên văn.
“Thấy chưa, loại người này chính là không biết làm ăn, ông ta cho rằng người khác đều ngốc như ô ông ta.”
Vân Thư được em chồng sùng bái, trong nháy mắt kiêu ngạo, bắt đầu giảng đủ loại đạo lý.
Hai người họ một người dám nói, một người dám nghe.
Tạ Mẫn Tây hỏi: “Chị dâu, sao chị biết giá vậy?”
Vân Thư nói: “Mỗi năm vào dịp năm mới, chị và gia đình đều đi mua đèn sao, còn có pháo hoa, nên chị biết.”