Tàn Ngũ cầm lấy điện thoại di động: “Không được không được, tôi phải nói cho vợ tôi mới được.”
Tạ Mẫn Thận cười nhạo anh ấy: “Tần Ngũ à, đừng.
làm vẻ không hiểu sự đời như thế.” ị “Còn cái gì chúng ta không biết vậy?”
Việc không biệt thì lại có rât nhiều.
Tạ Mẫn Thận liếc mắt anh cả, anh chỉ biết uông trà, mặc kệ những lời trêu chọc của bọn họ: “Mọi người có thể qua nhà tôi ở một thời gian.
Chị dâu của mây người luôn biết cách tạo bát ngờ.”
Những lời này đã là lời đánh giá rất cao của Tạ Mân Thận.
Anh ấy vừa nói, tầm mắt của Tạ Mẫn Hành lập tức chiếu thẳng xuống.
Chờ đến khi Tạ Mẫn Thận ngước mắt lên nhìn, lại biến mắt rất nhanh.
Mắt Tàn Ngũ còn đang đặt ở người vẫn điềm tỉnh uống trà từ đầu đến cuỗi, lập tức lắc đâu: “Không được không được.”
Chỉ số thông minh của Trần Tứ vừa bị nghỉ ngờ, nãy giờ anh ây đều.
giữ im lặng, cuôi cùng không nhìn nồi dáng vẻ quân bách của Tân Ngũ, mở miệng: “Nhìn dáng vẻ quân bách của cậu kìa.
Anh ấy cũng chả ăn thịt cậu.”
Tần Ngũ: “Tôi sợ mình sẽ bị dọa chết.”
Tạ Mẫn Thận thần bí nói, thu hút sự chú ý của Tần Ngũ: “Chị dâu của chúng ta là một người đặc biệt.
Cậu không muôn đi sao?”
Dương lão nhị rất tò mò, lão tam chưa từng khen ai nhiều như Vậy: “Vậy nói qua một chút đi.
Người phụ nữ làm tât cả ngưỡng mộ ây.
“Các anh sẽ không bao giờ biết trước được trên người cô ấy sẽ xảy ra bắt ngờ gì.” Tạ Mân Thận một lân đã đánh giá Vân Thư rất cao.
Dương lão nhị uống chén trà đặc, nói với bọn họ: “Tôi cũng cảm thầy rất hứng thú.”
Tạ Mẫn Hành ném cái lườm về phía Dương lão nhị: “Hứng thú cái gì, lúc nào cũng léo nhéo ở bên tai, ồn chết đi được.”
Dương lão nhị bị ngắt lời, anh ấy cảm giác lạnh cả sống lưng, ánh mắt vừa nhìn sang Tạ Mẫn Hành, vừa giải thích: “Tạ lão đại, tôi chỉ tò mò về chị dâu! Tò mòi Không có hứng thú…”
Tạ Mẫn Thận: “Anh cả, nếu anh cảm thấy chị dâu phiền thì đừng mặc quần áo chị ây mua cho anh nữa.”
“Đù, Tạ lão đại, lão tam, tôi sẽ đến nhà anh chơi.” Tần Ngữ quyết định đánh liều đến xem Vần Thư rót Cuộc là người như nào.
Tạ Mẫn Hành buông chén trà nhìn Tạ Mẫn Thân, đây là em trai ruột của anh sao? Nếu không phải quần áo đã mặc qua thì hình như anh cũng có rất nhiều quần áo.
Dương lão nhị chỉ cảm thấy ngày càng thú vị.
Tần Ngũ chỉ sợ bọn họ không biết, lặp lại: “Tôi sẽ đi.”
Dương lão nhị: “Tần Ngũ đi, tôi cũng đi.”
Tạ Mẫn Hành nhìn mấy người anh em, sao bình thường không thấy bọn họ phiền phức như vậy: “Cậu đi làm gì?”
Dương lão nhị nhướng mày chỉ Tần Ngũ: “Nhặt xác cho cậu ta.”
Tần Ngũ: “…” Tình nghĩa anh em ở đâu?
Trần Tứ là người dã man: “Tôi không đi, đêm nay có giao dịch ở Châu Phi.”