Tạ Mẫn Tây chẳng buồn quan tâm, cô ây trực tiệp tâng bôc ông nội Tạ.
Vân Thư muốn ghi điểm, cô hắng giọng, đứng dậy nhìn quanh, thây cả nhà đều đang nhìn cô.
“Con tên là Vân Thư, sinh nhật tháng một âm lịch, hiện tại con đang là sinh viên năm thứ hai của trường đại học A. Thời gian thắm thoát thoi đưa và cũng đã là ngày cuối cùng của năm.
Nhìn lại năm nay, con đã bỏ lỡ quá nhiều và mất mát quá nhiều, đồng thời con cũng nhận được rất nhiều. ° Vân Thư chưa nói dứt câu, Tạ Mẫn Tây đã ôm bụng cười ngây dại.
Tạ Mẫn Hành là người nghiêm khắc, không kìm chế được trước hành động bât chợt này của cô.
Anh không cười quá đáng như Tạ Mẫn Tây, nhưng cũng đang cười.
Cuối cùng Tạ Mẫn Thận cũng hiểu chuyện lúc sáng của anh hai có ý gì, nhưng anh hai như này sẽ không bị quỳ trên ván giặt đồ chứ?
Tạ Mẫn Thận, Tạ phu nhân, ông Tạ đều nở nụ cười, Ông nội Tạ vô cùng hài lòng, thậm chí còn võ tay: “Tốt lắm, đây mới chính là bản tổng kết thật sự.” Đây là bản tổng kết hàng năm tốt nhất đến nay.
Vân Thư hơi bối rồi: Hơi sai sai nhỉ?
Hay là mình lo lăng thái quá?
Ông nội Tạ: “Tiểu Thư con cứ tiếp tục, tiếp tục, mặc kệ tụi nó.”
Vân Thư gật đầu đầy hoang mang: “Dạ.”
Đột nhiên, bí lời rồi…
Vận Thư không thể nào nhớ ra câu tiệp theo là gì.
Ông nội Tạ đầy mong đợi thúc giục: “Tiểu Thư, tiếp đi con.”
Vân Thư nói một câu rồi ngắt quãng, sau đó cô thực sự không thê nhớ ra nồi.
Vân Thư hỏi ông nội: “Ông ơi, con có thể đọc giấy nhập không?”
Lần này, ông nội Tạ càng ngạc nhiên: “Tiểu Thư, con còn viết ra cả giấy nháp?”
Hôm nay, điều khiến ông nội Tạ xúc động là trong ngân ây năm, chẳng ai để ý đến quy tắc trong nhà nhiều như Vân Thư.
Vân Thư gật đầu, lấy một tờ giấy A4 vuông nhỏ trong túi váy đan len, mở ra, bắt đầu đọc những dòng chữ trên đó.
Đoạn mở bài và kết bài chiếm gần một trang, thân bài viết những câu nhỏ nhặt không đáng kê, chỉ thế thôi đã khiến ông nội Tạ vô cùng xúc động.
Vân Thư nói xong, phát hiện Tạ Mẫn Tây che miệng cười khúc khích.
Vân Thư “ tốt bụng” nhắc nhở: “Mẫn Tây, tới lượt em rồi.”
Tạ Mẫn Tây “ho khan”: “Em không chuẩn bị SIU đáo như chị, em chỉ nói mây câu thôi..
Sau khi hghe Tạ Mẫn Tây tóm tắt, Vân Thư mỉm cười với Tạ Mẫn Tây.
Nụ cười chết chóc.
Cuối cùng, ông nội Tạ khen ngợi Vân Thư: “Tất cả đều phải học hỏi Tiểu Thư, còn con nữa.” Chỉ vào Tạ Mẫn Tây: “Học hỏi thêm từ chị dâu của con đi.”
Tạ Mẫn Tây ha ha cười lớn.
Những người còn lại trong nhà họ Tạ cũng đang cười. Tạ Mẫn Hành ngày thường khá kín đáo, hôm nay có hơi càn rỡ. Tạ phu nhân bình thường đều dịu dàng khéo léo, hôm nay lại thành ra hào phóng như thê.