Tiếng còi xe như đánh vào lòng Tô Nhược Hân, khiến cô thấy hoảng hốt.
Cô quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, tôi muốn xuống xe.
”
Người đàn ông không nói gì, vẫn tiếp tục lái xe.
“Hạ Thiên Tường, tôi suy nghĩ kỹ rồi, dù anh có lại xe nhanh hơn nữa, chỉ cần bọn họ gọi điện thoại cho đồng nghiệp cũng sẽ có người nhanh chóng chặn xe anh lại, như thế, dù anh có vòng qua tất cả xe cảnh sát đưa tôi đến điểm đích, thì lúc tôi xuống xe, hoàn toàn không kịp điều tra chân tướng đã bị đồng nghiệp của bọn họ đợi ở đó từ trước bắt đi rồi.
” Tô Nhược Hân rất tỉnh táo, cũng rất bình tĩnh nói ra từng chữ.
Dù sao cuối cùng vẫn là kết quả như thế, vẫn không có đủ thời gian điều tra rõ sự thật, thế còn không bằng cô đi theo cảnh sát, nói không chừng cảnh sát còn cho cô cơ hội đi gặp xác Chúc Yên.
Chúc Yên chết rồi.
Chúc Yên chết rồi.
Bây giờ, trong đầu Tô Nhược Hân chỉ có mấy chữ là “Chúc Yên chết rồi”.
Mà ngoài mấy chữ này còn có một suy nghĩ là muốn điều tra tại sao Chúc Yên lại chết.
Rõ ràng cô có thể chữa khỏi cho Chúc Yên.
Hạ Thiên Tường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lái xe.
Bugatti chạy nhanh trên đường núi quanh co như một con rắn.
“Hạ Thiên Tường, dừng xe, tôi muốn xuống xe.
” Nhìn qua kính chiếu hậu, xe cảnh sát vẫn còn đang đuổi theo.
Nhưng bất tri bất giác đã bị Bugatti bỏ lại phía sau.
Cô vừa lên mạng, trên mạng tràn đầy tin tức về nữ sinh Tô Nhược Hân của trường trung học Khải Mỹ hạ độc chết Chúc Yên.
Ngoài ra còn có tin tức Chúc Cương gây chuyện ở Tập đoàn Hạ Thị, bây giờ cô đã tin những lời người xông vào biệt thự trước đó đã nói không phải để uy hiếp Hạ Thiên Tường.
Nếu anh cứ bảo vệ cô như thế, Tập đoàn Hạ Thị sẽ bị cô làm liên luỵ.
Cô không muốn liên luỵ Hạ Thiên Tường, chuyện này không liên quan đến anh.
“Em muốn làm thế nào?” Hạ Thiên Tường chợt lên tiếng, giọng nói gợi cảm dễ nghe trở nên trầm thấp, nhưng lại mang theo một lực lượng khiến người nghe yên tâm, cũng giúp Tô Nhược Hân lấy lại bình tĩnh.
“Tôi muốn đi gặp Chúc Yên, chứng minh cô ấy không phải chết vì thuốc của tôi, ngoài ra, tôi đoán có thể thuốc mà cô ấy bốc có vấn đề, cho nên nếu có cơ hội, tôi muốn đi tìm bã thuốc mà cô ấy đã sắc sáng nay.
”
Sau khi nghe Tô Nhược Hân nói xong, đầu óc vốn mờ mịt của Hạ Thiên Tường lập tức sáng lên: “Để tôi xử lý.
”
“Hạ Thiên Tường, tôi không muốn liên lụy đến anh và Hạ Thị.
” Tô Nhược Hân lại lướt điện thoại, tất cả đều là bài viết chỉ trích cô, còn nhắc tới cả Tập đoàn Hạ Thị.
Nhìn thấy tiêu đề “Hạ Thiên Tường vô sỉ bao che em vợ”, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười.
“Không liên luỵ.
” Nói xong, người đàn ông bèn kết nối điện thoại với Bluetooth, liên tục gọi hai cuộc điện thoại.