Vân Thư cũng ủng hộ: ˆ ‘Mẹ, con cũng ủng hộ mẹ.
Cô lên.”
Cả nhà đều tỏ rõ thái độ ủng hộ bà Tạ, điều mà bà ấy từ trước đền nay chứa từng nghĩ tói, trong lòng bà ây không còn vướng mắc gì nữa: “Được, ba, con học rât nhanh, hôm nay ông chủ nói qua một tháng Sẽ CÓ thể lê những thứ cơ bản.
Sau này con có thê tìm tòi và nâu theo công thức.”
“Được, ba tin tưởng con.”
Mọi người tản ra, Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư về phòng ngủ: “Em qua đây xem giúp anh cái này.”
Vân Thư: “Em có thể giúp anh xem cái gì?”
Trong phòng ngủ, Vân Thư nhìn thấy ba bản vẽ thiệt kể, cô câm bản đâu tiên lên: “Bản này đẹp, nhìn rất ám áp.”
Bức thứ hai: “Bản này cũng không tôi, vừa sang trọng vừa có ý nghĩa.”
Nhìn bản thứ ba, Vân Thư nói không nên lời.
Tạ Mẫn Hành hỏi: “Bản thứ ba thế nào?”
Vân Thư vuốt cằm, nói: “Đơn giản, chỉ là hơi đơn điệu.”
“Vậy nếu em sửa sang nhà cửa, em sẽ chọn cái nào? Nêu em là anh.” Tạ Mẫn Hành lại gàn sau lưng Vân Thư, giọng nói trầm ám của anh vang lên trên đỉnh đầu cô.
Vân Thư hoàn toàn không để ý đến chuyện này, cô tự nói với bản thân: “Bản thứ ba, bản thứ ba có phòng của trẻ em, sau này lúc có con cái sẽ đỡ phải sửa sang lại, thiết kế cũng phù hợp, hơn nữa kiến trúc Sư này cũng đã đơn giản hóa một sô chỗ, sau này nêu muôn đặt gì ở trong góc cũng rất thuận tiện.
Chọn bản thứ ba di: “Được, vậy chọn bản thứ ba.”
Lúc này Vân Thư mới nhận ra hai người họ cách nhau rất gân, ý thức được chuyện này, tim cô đập nhanh hơn, giông như sắp nhảy ra ngoài.
Càng như thê, Tạ Mẫn Hành càng ôm chặt cô từ phía sau, thì thầm bên tai cô: “Chọn bản thứ ba, phòng trẻ em rất tốt.”
Vân Thư căng thẳng nuốt nước bọt, mắt chớp liên tục: “Em, em chỉ tùy tiện nói vậy thôi, anh đừng nghe.”
Tạ Mẫn Hành cúi xuống nói bên khuôn mặt cô: “Không sao, anh cảm thấy em nói rất đúng.”
Bây giờ, tai và cổ của Vân Thư đều CÓ, thê cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ: thể và hơi thở của Tạ Mẫn Hành: “Anh đừng ôm em, có gì thì nói, em cảm thây khó chịu.”
Tạ Mẫn Hành buông đôi tay đạng ôm lấy cô ra, xoay người cô lại, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên bàn tay to lớn đang đặt trên vai cô dùng sức kéo cô vào lòng.
Lúc đầu óc Vân Thư vân còn choáng váng, Tạ Mẫn Hành đã hôn cô, hơn nữa còn dùng lưỡi.
Cô muốn lùi lại nhưng bị anh giữ chặt không thể nhúc nhích, rất nhanh cô đã cảm thấy đầu lưỡi mình tê cứng.
Tạ Mẫn Hành nhắm chặt hai mắt, tận hưởng mùi vị của cô, Vân Thư cũng từ từ nhắm mắt lại, chậm rãi đáp trả nụ hôn của anh, chỉ là sự đáp lại nhẹ nhàng, nhưng Tạ Mẫn Hành càng hôn mạnh hơn.
Vân Thư không biết hai người họ đã lên giường như thế nào, chỉ sau khi anh đè xuông, người cô như có một ngọn núi đè lên mới nhận ra, họ đang làm cái gì vậy?
Tạ Mẫn Hành thả Vân Thư ra, nghịch mái tóc cô, giọng nói dịu dàng: “Nhắm mắt, ngoan.”
Vân Thư ngoan ngoãn nhắm mắt lại, những nụ hôn của Tạ Mẫn Hành từ trên trán, ân đường, chóp mũi, xuông tới cỗ âm ướt và nóng bỏng, khiến cho Vân Thư có cảm giác nóng bừng, Tạ Mẫn Hành chính là nước suối thanh mát.
Vừa mở hết cúc áo trước ngực đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Vân Thư giật mình, cả căn phòng bị tiếng gõ cửa vừa rồi cắt ngang, Tạ Mẫn Hành nắm chặt bàn tay, trên cánh tay nổi gân xanh, mồ hôi tiết ra chảy xuông ngực Vân Thư, cô đầy Tạ Mãn Hành ra: “Có người đến, em ra mở cửa, anh ngồi dậy đi.”