Phụt, ha ha.
Tạ Mẫn Hành không thể kìm lại.
Sau khi Vân Thự ăn no, chìm vào giấc ngủ, Tạ Mẫn Hành lấy \ thẻ của Vân Thư trên bàn, đi đến căn gác phía tây để tìm bà Tạ.
Trên gác xép của bà Tạ được trang trí như một nơi linh động trong rừng, điểm xuyết khắp nơi là hoa nở, cây.
côi xanh tốt, con đường yên tĩnh, cây cỏ rậm rạp.
“Mẫn Hành, muộn thế này vẫn chưa ngủ? Tiểu Thư ngủ chưa?”
Tạ Mẫn Hành đáp lời mẹ, mang dép đi vào, ngồi trên ghế sô pha Ở gác xép phía tây: “Mẹ, hôm nay Tiểu Thư đưa thẻ ngân hàng cho con.”
“Con bé đưa con thẻ ngân hàng làm gì?” Bà Tạ quên mắt quá khứ không mây vui vẻ của mình với Vân Thư, nghĩ tới Vân Thư toàn là yêu thích.
Lời hứa trong lúc vô tình đã bị lãng quên từ lâu.
Tạ Mẫn Hành đặt thẻ ngân hàng ở trên bàn: “Lúc đầu không phải là cược với mẹ trả mẹ năm mươi triệu à, CÔ ấy kiếm đủ rồi nên đưa cho con.”
Năm mươi triệu gì?
Khi bà Tạ bắt đầu nghĩ, bà ấy chọt nhận ra: HO)! chuyện này, con bé sao thế, kiếm tiền thế nào? Lúc đó mẹ không định bảo con bé trả… Mẫn.
Hành, mẹ không có ý gì.
Lúc đó con cũng biết, mẹ không biệt Tiểu Thư thế nào, đã vội vàng bắt chuyện.
Con nói với Tiểu Thư, mẹ không có ý gì đâu, mẹ rất thích con bé.”
Bà Tạ sợ con trai hiểu lầm, cũng sợ làm tồn thương trái tim con dâu.
Tạ Mẫn Hành biết điều đó, anh biết tất cả.
“Con biết, mẹ không cần giải thích.
Tiểu Thư cũng biết mẹ nghĩ gì, nêu không sẽ không đưa tiền cho con.
Nêu đưa cho mẹ, mẹ sẽ tự trách mình, cô ấy hiểu mẹ khó chịu nên đưa cho con.
Tiểu Thư là người coi trọng lời hứa, cô ấy biết mẹ Vô ý nói, hiện giờ cũng quên, nên cô ấy quyết định đưa tất cả tiên cho con.
Cô ấy.
còn nói tiền để mẹ giữ trước, khi có em bé mẹ phát lì xì, hi vọng mẹ có thể trả tiền cho cô Ấy, dù Sao kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”
Tạ Mẫn Hành dỗ mẹ nửa đùa nửa thật, không để mẹ suy nghĩ nhiều.
Bà Tạ tự trách mình, nhìn vào thẻ ngân hàng: “Tiểu Thư còn tiền không?”
Nói chuyện này Tạ Mẫn Hành không thể nhịn cười: “Mẹ, cô ấy vừa đưa thẻ ngân hàng cho con thì đã quét sạch tiên trong thẻ đen trên người con rồi, mẹ nghĩ xem còn tiền không? Nếu cô ấy không có tiền, cô ấy sẽ ngày ngày khóc lóc kêu nghèo.
Hiện giờ cô ấy là phú bà rồi.”
Nói vậy, bà Tạ cảm thấy tốt hơn rất nhiêu.
“Được, khi nào Tiểu Thư có con, mẹ sẽ tặng một bao lì xì lớn.”
Tạ Mẫn Hành trò chuyện với bà Tạ một lúc thì ông Tạ đi tới: “Sao con lại ở đây?”
“Sao ông lại tới chỗ mẹ tôi?” Tạ Mẫn Hành hủng hồn hỏi.
Ông Tạ: “Ba tới gặp vợ mình.”
“Ò, ly hôn rồi.”