Vương San nhận được tin tức, cô ta dừng tay đang gọt táo, người giúp việc nhảy nhót bên tai cô ta: “Phụ nhân, đây nhất định là cô ta quyên rũ ông ‹ chủ thành công rôi, tiện nhân này.
”
“Tôi cũng từng dựa vào quyền rũ ông chủ mới ngôi vững ở vị trí phu nhân này.
”
Người giúp việc không nói gì, rất lâu Sau, người giúp việc khác lại nói: “Nhưng lúc đó ông chủ không CÓ VỢ, phu nhân không tính là người thứ ba, mà Chu Yên chính là người thứ ba người ngoài kia đều ghét bỏ.
”
Vương San đặt táo lên trên bàn trà: “Mấy người lui xuống hết đi.
”
“Phu nhân, chúng ta có cần nói cho cậu chủ không?”
“Nói cho Đàm Nhạc? Cô muốn cậu ta chê cười tôi sao, nói tôi bại dưới ¡tay một bà già?” Vương San cũng cân mặt mũi có hiểu không.
Người giúp việc: “… Phụ nhân, bây giờ không phải là vẫn để thể diện có quan trọng hay không.
”
“Ây da, mấy người đi đi, lảng vảng bên tai tôi, phiên chết đi được, để tôi nghĩ làm sao đã.
”
Độ tuổi này của Vương San, cô ta một mực muốn đến ảnh thị Hàn Hoặc phát † triển về phương diện phim ảnh, mỗi lần nhắc đến với Đàm Trung, ông ta đều không thèm để ý đến, cứ máy ngày là quên mắt.
Sao Chu Yên lại vào được?
Xem ra Chu Yên đã mát gì đó.
Vương San đứng dậy soi mình trong gương, sao Đàm Trung lại mờ mắt nhìn trúng người phụ nữ già như Chu Yên mà không để ý đến cô ta?
Hai người họ đi trên đường nhìn thế nào cô ta cũng thuận mắt hơn.
Chỉ là, may mà cô ta không đến ảnh thị Hàn Hoặc, nêu không sự nghiệp của cô ta sẽ bị Chu Yên làm hỏng.
“Đàm Nhạc, hỏi thăm chút chuyện.
Rốt cuộc Chu Yên có lai lịch gì? Tôi nhớ cậu đã điều tra cô ta.
” Lúc đó thám tử còn là Vương San để cử.
Đàm Nhạc ở nước ngoài cũng không thể tránh khỏi Vương San quây rây: “Chị hai, cô không biết tự đi hỏi thám tử sao?”Đọc tại Truyenone.
vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Cút đi, tôi là mẹ cậu đấy, không phải là chị hai của cậu.
Tôi muốn hỏi cậu, mau nói đi.
”
“Tiểu tam của ba Tạ Mẫn Hành, hiện tại không còn nữa, người ta không cân cô ta nữa.
”
“Mẹ kiếp, Tạ Mẫn Hành, chồng của Vân Thư? Ba của tổng giám độc tập đoàn Tạ Thị? Cũng chính là chủ tịch Tả sáo” Vương San như bị một tia sấm sét bổ thành hai.
Đàm Nhạc nghe đến phiền.
Đâu ra nhiều quan hệ như vậy.
“Đúng vậy, là ba chồng của Vân Thư.
”
Vậy sao Chu Yên lại không cần ông Tạ nữa mà đến quyên rũ chồng cô ta vậy?
Nhưng vẫn chưa hỏi, Đàm Nhạc đã cúp điện thoại, thuận tiện block luôn.
Ai có thể nói cho Vương San biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không.
Vương San tìm được số điện thoại của thám tử, muốn tin tức của Chu Yên.
Có được chỉ tiết của Chu Yên, Vương San đã tìm được vị trí của mình.
“Mấy người nghe lén ra đây.
” Vương San hét lên với người phía sau bức tường.
Vì thế, bốn người giúp việc cúi đầu nhún vai, ngượng ngùng xuất hiện: “Phu.
nhân, bọn tôi chỉ là đi ngang qua.
”