Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, tâm phúc của Vương San đều đã rời đi.
Mà người được tuyển vào là do Vương San đích thân chọn, hoặc là trẻ tuôi xinh đẹp, hoặc là xinh đẹp gợi cảm.
Hơn nữa còn ký hợp đồng năm năm, năm năm sau, xem bản lĩnh của “bọn họ” thôi, có năng lực sẽ được ở lại, không có năng lực thì sẽ rời đi.
Người lần này cô ta chọn không có một ai tử tê.
Ngày thứ năm, Vương San đột nhiên xuật hiện, đi “bắt gian” trên giường, buổi tồi đệ đơn ly hôn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến giờ Đàm Trung vẫn còn đang ngây ra.
Chu Yên càng ngày càng không hiểu Vương San muôn gì.
Đàm Trung ngồi ở bàn ăn, không thể phủ nhận, dẫn Vương San ra ngoài là mặt mũi của ông ta, là biểu tượng của người đàn ông thành công, trẻ trung xinh đẹp, dáng người tốt, điều này rất thỏa mãn sự phù phiêm của ông ta.
Ly hôn, Đàm Trung không đồng ý.
Chu Yên nhìn hai vợ chồng họ, cảnh tượng trước mắt cứ như trở.
lại hai mươi năm trước, bà Tạ muôn ly hôn, ông Tạ không đồng ý.
Lúc ấy ông nội Tạ cực lực khuyên can, bà Tạ mới đồng ý không ly hôn.
Bây giờ dường như trở lại thời điểm đó.
Ông Tạ chưa ly hôn xong, nhưng Đàm Trung bắt buộc phải ly hôn.
Ý niệm này dường như đã trở thành chấp niệm của Chu Yên.
Đàm Trung muốn ngồi hưởng phúc Sao, năm mơ.
Bản thỏa thuận ly hôn của Vương San đã được soạn thảo sẵn, chỉ chờ Đàm Trung ký tên.
Bên cạnh Đàm Trung có Chu Yên cổ động, tin răng không đến mấy ngày sẽ đông ý.
Mà Thiên Bình trọng lòng Đàm Trung vân đang cân nhắc, ngủ với Chu Yên chỉ là vì có được quyên lợi phía sau cô ta, ông ta vẫn luôn muốn nêm thử mùi vị của người vợ hiện tại.
Dẫn Chu Yên đi ra ngoài, khó tránh khỏi không có thể diện như dẫn Vương San.
Kết hôn, Đàm Trung không muốn ly hôn.
Chu Yên cầm tờ đơn ly hôn trên bàn lật xem mây trang, bĩu môi hỏi Vương San: “Bồi ¡thường ly hôn dám chia một nửa tài sản của Đàm Trung?”
Vương San: “Vợ chồng ly hôn, chia nhau một nửa là chuyện bình thường.
”
Chu Yên: “Cô đúng là không biết xấu hô.
”
“Giống nhau, so với người làm tiểu tam còn tốt hơn.
”
Vương San để lại không gian cho hai người họ, cô ta lên làu thu dọn quần áo, chuẩn bị dọn đi.
Chu Yên nhìn khoản tài sản khổng lồ, trong lòng động tâm.
“Mặc kệ hai người có ly hôn hay không, anh cũng không thể cho cô ta nhiêu tiền như vậy, nêu không công ty của anh còn hoạt động như thê nào nữa? Lấy gì đấu với nhà họ Tạ?”
Đàm Trung cầm bản ly hôn lên xem mây trang rồi ném xuông bàn trà: “Tôi sẽ không ly hôn.
”
Chu Yên nghe xong thì thất vọng ồ một tiêng: “Hóa ra em lại bị lừa rồi.
”
“Anh suy nghĩ cân thận đi, nêu như anh ly hôn, em sẽ mãi ở bên cạnh anh, nêu như anh không ly hôn thì em về nhà một thời gian, dù sao thì cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa vợ chồng hai người được.
”