Lời của Chu Yên bên tai Đàm Trung là thâu tình đạt lý, nhưng hình như ông ta đã quên nguôn gốc của ly hôn chính là Chu Yên.
Đêm tối là thời gian cho Đàm Trung định đoạt.
Chu Yên sử dụng giải số toàn thân chính là vì Đàm Trung có thể ly hôn với Vương San, bản thân trở thành nửa kia của Đàm Trung, cô ta đã thành công.
Nhưng vẫn chưa xong.
Chu Yên vẫn chưa để Đàm Trung ký tên được, mà đã di chuyền tài sản trong âm thầm với Đàm Trung, đã ký tài sản trăm triệu tỷ của Đàm Trung dưới tên của cô ta, như vậy Vương San ly hôn sẽ có được rât ít tiên.
Chuyện ly hôn ra tòa vào tháng tám, cuôi cùng Vương San có được tài sản bạ tỷ, ba tỷ so với ban đâu cô ta yêu câu không phải là giỗng nhau.
Nhưng cô ta lại không muốn hao phí thời gian, ba tỷ, nêu có thể tiết kiệm, đủ cho cô ta dùng cả đời rôi.
Bước ra khỏi cục dân chính, Chu Yên đợi Đàm Jrung ở cửa, còn Vương San thì câm chiếc ô che năng nói với Đàm Trung: “Bye bye chông cũ, anh không còn là là chông của em nữa.
”
Lòng người không phải đá, sao có thể có tâm địa cứng răn.
Vương San cho rằng mình có thể đi thoải mái, không ngờ sau khi tách ra, nước mắt của cô ta vỡ đê.
Thì ra, cô ta không yêu Đàm Trung, nhưng lại coi ông ta như người nhà.
Sau này, cô ta là người không nơi nương tựa trên thê giới này nữa.
Đàm Trung ngơ ngác nhìn bóng lưng Vương San, yên lặng tại chỗ.
Ông ta cảm thấy ba tỷ quá ít, không đủ cho Vương San tiêu xài.
Vương San gọi điện thoại cho Đàm Nhạc, lại là một tiếng không kiên nhẫn: “Lại là gì vậy?”
Vương San nghẹn ngào nói: “Đàm Nhạc, tôi không còn là mẹ kế trên danh nghĩa của cậu nữa, cậu cũng không phải là con trai của tôi nữa.
”
Đầu dây bên kia im lặng, rất lâu sau, Đàm Nhạc hỏi: “Cô để nghị sao?”
“Đúng vậy, phí chia tay là ba tỷ.
”
Đầu dây bên kia lại im lặng, Vương San đã khóc đến mức mũi ở trong xe.
“Nhưng một ngày làm mẹ kế của cậu thì vẫn là mẹ kê của cậu, cậu vẫn là con của tôi.
” Vương San tự lo nói.
Đàm Nhạc nói tiếng “Cút!” quen thuộc và không còn sau đó nữa.
Nhưng cũng không cúp máy.
Vương San nói: “Chu Yên khiến tôi khó chịu, tôi cũng sẽ không để cô ta dễ chịu, bến người giúp việc trong nhà tôi đều đã dẫn ởi, sau đó tìm cho gia đình bốn người giúp việc xinh đẹp, mỗi người đều trẻ hơn Chu Yên, đẹp hơn Chu Yên, xinh hơn Chu Yên.
Ngày tốt đẹp của cô ta vẫn còn ở phía sau.
Vương San lại tiếp tục nói: “Đàm Nhạc, dì luôn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu tôi cũng đã dân đi, đang ở nhà tôi, cậu trở về thì hãy đi thăm dì.
”
Đàm Nhạc không nói lời nào.
Vương San nghĩ đến không còn g giải thích, lập tức nói: “Cứ như M đi, cúp máy đây.
”
“Ừm.
”
Lần này người cúp máy trước là Vương San.