Cô Vợ Tài Phiệt Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện


Vân Thư đã mang thai bốn tháng, cô có thể duy trì cân nặng ăn uống, cân nặng xem như bình thường, không vượt quá tiêu chuẩn, bắt tiện chính là mỗi ngày Tạ Mẫn Hành đều đưa đón, buổi trưa còn đưa cơm, khiến Tạ Mẫn Hành cũng gây đi.
“Tiểu Thư, qua hai tháng nữa em hãy xin nghỉ phép ở công ty về nhà dưỡng thai, được không?” Tạ Mẫn Hành liên túc hỏi ý kiến Vân Thư.
Vân Thư bĩu môi lắc đầu: “Không được.”
Khinh Khinh vừa mới có chút danh tiếng đã bảo cô về nhà dưỡng thai, kiên quyết không được.
“Ông xã, hiện tại Khinh Khinh vừa mới xuất hiện trước truyền thông, qua hai tháng nữa cậu ây mới có chút danh tiêng, lúc này em rời đi, ném cậu ây sang một bên, anh cảm thấy được sao?”
Tạ Mẫn Hành: “Công ty sẽ tìm người đại diện vàng cho cô ấy, có được không?”
“Ông xã, em muốn ở bên cạnh Khinh Khinh.

Tát nhiên em.

cũng muôn Khinh Khinh có người đại diện vàng.
Em hoàn toàn hỗ trợ tinh thần.”
Tạ Mẫn Hành đứng dậy lôi kéo Vân Thư đi toilet rửa tay: “Em ở nhà dưỡng thai cũng có thể ủng hộ tinh thân.”
“Ông xã, vậy thì khác.”
Tạ Mẫn Hành nói: Hôm nay tan làm anh đưa em đi khám thai, nêu bác sĩ nói có thể tiếp tục đi làm thì anh S° không ép em, có được không? Nếu bác sĩ khuyên em nên ở nhà thì hai tháng nữa chúng ta vệ nhà.

Nếu có thi đầu của Lâm Khinh Khinh thì anh sẽ đi xem với em.”
Vân Thư đồng ý.
Cái này dễ nói.
“Chồng ơi, em mập như vậy, anh còn có thể bé được, em sao?” Vân Thư rửa tay nhìn thấy mình trong gương mập mạp, Tạ Mẫn Hành thì gây ôm, bản thân thấp bé, Tạ Mẫn Hành lại cao, bởi vì mang thai, Vân Thư không được dùng mỹ phẩm, cô gái với vẻ mặt thuân khiêt đứng trong lòng Tạ Mẫn Hành, cô đột nhiên nghĩ ngợi hỏi.

Tạ Mẫn Hành nhìn vào gương, xoa tóc của Vân Thư: “Em một trăm tám mươi cân anh cũng có thể bé.”
“Em không tin.” Vân Thư đưa tay chọc thịt mỡ trên mặt, đây đều là tâm huyết của Tạ Mẫn Hành.
Tạ Mẫn Hành cười nhạt không nói gì.
Ảnh thị Giang Tả có nhiều mắt nhìn nên anh không thê bề ở chỗ này được.

Muốn bễ cũng là về nhà bé.
“Tiểu Thư gây rồi.”
Vân Thư kiếng chân xoa xoa mắt Tạ Mẫn Hành: “Ông xã, anh có bệnh vê mắt rồi.
“Đúng, cho nên anh mới cưới em.” Tạ Mẫn Hành nhớ tới câu nói của Vân Thư lúc trước, anh muốn biết Vân Thư sẽ trả lời anh như thế nào.
Nào ngờ, Vân Thư lại nói: “Ông trời công bằng, chính là vì anh có bệnh về mắt cho nên phái em đến gả cho anh, bổ sung khiếm khuyết vệ mắt của anh.

Xem, em đã cứu anh đó.”
Cô gái nhỏ này mang thai mà miệng còn thê nói.
“Được, em là thiên sứ, là tiên nữ, là hạ phàm đến cứu vãn chồng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui