Buổi trưa, Tạ Mẫn Hành đến đưa cơm, Vân Thư không ăn mà lại kéo An Kỳ đến căn tin của nhân viên.
An Kỳ bị vợ của sếp lớn kéo đi dưới ánh mắt của sếp lớn.
“Tiểu Thư, vợ chồng nhà cô cãi nhau, đừng gây họa cho tôi.
” Người bạn tồi An Kỳ lập tức phủi sạch quan hệ.
Vân Thư: “Ai nói với cô là chúng tôi cãi nhau, đây gọi là chiên tranh lạnh.
”
Tần Ngũ thấy hôn nhân của lão đại đang xảy ra vấn đề: “Lão đại, không phải là hÌ: bị câm dục rôi chứ?”
Tạ Mẫn Hành: “Cút.
”
“Tôi thấy nếu chị dâu đã như thế, anh phải giả vờ đáng thương trước mặt cô ấy nhiều hơn, ví dụ như sáng trưa tối đều không ăn com chẳng hạn.
Lão đại, anh có bị đau dạ dày không?”
“Không.
”
Cơ thể của Tạ Mẫn Hành vô cùng cường tráng, khỏe mạnh.
Nhưng lúc này Tạ Mẫn Hành bỗng nhiên hy vọng bản thân bị đau dạ dày.
Tạ Mẫn Hành cảm thấy trong lời nói của Tần Ngũ cũng có chỗ đáng, để tiếp thu nhưng anh không thê giả VỜ đáng thương được, đây là một cửa ải khó khăn.
“Ông chủ, đã tra được thân phận của hacker.
” Trong điện thoại, người của Tạ Mẫn Hành trả lời anh.
Tạ Mẫn Hành hỏi: “Ai?”
“Nội gián nước Naml”
Lại là Nam Liêu.
Tạ Mẫn Hành ra lệnh: “Giám sát nhất cử nhất động của Nam Liêu, tìm ra đồng bọn của cô ta.
Chỉ một mình cô ta thì không thể kiểm soát mọi chuyện ở nước Bắc từ xa được.
”
“Vâng.
”
“Cũng phải điều tra Chu Yên.
”
“Vâng.
”
Chuyện lần này kỳ lạ ở chỗ Chu Yên lại khiến cho bản thân vô cùng trong sạch.
Ở Mười dặm cổ thành, Vân Thư không ngờ Cao Duy ‘ Duy lại mua nhà ở đây, bọn họ còn gặp nhau trong hoàn cảnh khó nói.
“Tiểu Thư, sao cô…”
Vận Thư không nhìn Cao Duy Duy, cô đầy cánh cửa màu đỏ nặng trịch ra, sau đó đóng cửa và khóa lại.
Cao Duy Duy nhìn thấy Tạ Mẫn Hành đứng không xa ở phía sau, cô ấy hỏi: “Là bởi vì chuyện lúc trước sao?”
Tạ Mẫn Hành: “Ừm, chỉ là cô ấy muôn yên tĩnh.
”
Đối mặt với Tạ Mẫn Hành, Cao Duy Duy không biết nên nói gì, môi quan hệ lúc trước của hai người thực sự rất ngại ngùng.
Vân Thư đóng cửa lại, nhưng không rời đi mà lại dựa người ghé tai vào cửa, nghe trộm động tĩnh ở bên ngoài: “Tại sao tiêng của hai người này ở bên ngoài lại nhỏ như vậy, thì thâm cái gì thê?”
Cao Duy Duy trở: về nhà của mình, cô ấy lấy điện thoại ra nhớ lại việc, viết một tin nhắn cho Vân Thư.
Vân Thứ liếc nhìn cánh cửa lớn: “Cửa gìn mà dày thế, không nghe được gì cả.
Cô trở lại nhà bếp nhìn vào trong tủ lạnh, không có thịt, không đủ dinh dưỡng.
Chỉ đành khổ sở ăn mì với nước sôi.