“Mẹ kế của tôi sao không. thể tham dự đại hội cô đông? Bà ây cũng sở hữu tám phần trăm cổ phân của công ty.”
Đàm Trung sở hữu tám mươi phần trăm cô phân của công ty, trên cơ sở đó, ông ta đã chia cho Vương San một chút, dẫn đến tỷ lệ sở hữu hiện tại của ông ta là bảy mươi hai phần trăm.
Nên vẫn là sếp của công ty.
Chu Yên thì sao?
“Tôi nhớ, giờ cô chỉ có giấy chứng nhận kết hôn với ba, cô mới là người không có cổ phần.”
Chu Yên vẫn không biết kẻ đáng chết Đàm Trung lại chia cổ phần cho Vương San.
Chu Yên: “Đúng là tôi không Có, nhưng cậu cũng không.”
Cổ đông cổ hủ nghĩ ra, lập tức sửa lại: “Chủ tịch đại diện, Tiểu Nhạc có phần, mẹ ruột cậu ấy và chủ tịch đồng sáng lập bắt động sản Hạo Tường, hai vợ chồng họ mỗi người năm giữ bốn mươi phần trăm CÔ phần. Vì khi vợ cũ qua đời, Tiểu Nhạc còn nhỏ, không có khả năng thừa kế nên đã chia cổ phần cho chủ tịch. Bây giờ Tiểu Nhạc đã hai mươi sáu tuôi, có lẽ cũng có cỗ phần.”
Người quá cổ hủ cũng có cái tốt.
Ví dụ, cỗ đông cổ hủ sẽ biết nói chuyện vào thời điểm quan trọng.
Chu Yên không biết những điều này.
Gần đây cô ta quá tập trung vào việc chuyển nhượng tài sản nên không có thời gian nghĩ đến điều này.
“Tôi mở cuộc họp để lật đổ cô.”
Đã biết lý do, sau đó Đàm Nhạc lại đưa tay ra: “Cô có thể đưa bức thư mà ba tôi viết ra đây không?”
Chu Yên nhìn Đàm Nhạc với ánh mắt hẳn học.
“Rốt cuộc viết cái gì? Tại sao không cho chúng tôi đọc?” Vương San hỏi.
Cổ phần của cô ta không phải là tỷ lệ nhỏ trong công ty.
Vương San lại hỏi: “Chẳng lẽ là cô làm giả, sợ bị luật sư thân cận nhất của Đàm Trung nhìn thấy, sợ bại lộ sao?”
Ánh mắt Chu Yên nhìn luật sư.
Chu Yên chậm rãi giơ phong thư trong tay ra, đặt ở trên bàn họp: “Các người tự xem.”
Buổi sáng, cuộc họp của bất động sản Hạo Tường kêt thúc.
Chu Yên tiếp tục giữ vai trò giám đốc đại diện của bất động sản Hạo Tường.
Vương San nhìn luật sư, ước gì cô ta có thể bước lên tát vào miệng anh ta.
Nói dối, giờ vẫn nói dối.
Các cổ đông cổ hủ cuối cùng đã chọn đứng về phía Chu Yên.
Có rất nhiều cổ đông, chín người mười ý, thêm tâm lý bây đàn, những lời có thầm quyền cũng sẽ ảnh hưởng đến sự lựa chọn của họ.
Cuối cùng, Chu Yên tiếp tục giữ vai trò giám đốc đại diện.
Cô ta đắc ý nhướng mày với Vương San, khi đi tới gân, còn nói thầm với tông giọng mà chỉ hai người có thể nghe thây: “Xem đi, tôi thắng rồi.”
Đàm Nhạc: “Nếu tôi rút cỗ phần khỏi bất bất động sản Hạo Tường thì sao?”
Nói một cách dễ hiểu, là thả bom xung nước.