Cô Vợ Tài Phiệt Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chu Yên đặt ra phương hướng chung, những người còn lại chịu trách nhiệm thực hiện nó.

Trên Tử Kinh Sơn, Vân Thư đang đợi chồng về nhà.

Nhất định phải đích thân nói cho anh, con họ có thể hiểu lời họ nói, hơn nữa còn biết đạp vào bụng để trả lòi.

Thông báo tin nhắn trong điện thoại vang lên, Vân Thư câm lên xem.

“Khinh Khinh lại trở về bình thường rồi?” Không gửi tin nhắn không dùng WeChat mà dùng giọng nói cả nhắn tin trực tiếp, hơn nữa còn viết một đoạn dài như vậy.

Tóm lại không phải là hẹn gặp nhau ở phía Nam Thành à.

Sao phải phiền phức thé.

Nhìn thời gian, Vân Thư tính toán lái xe đến đó mất khoảng một tiếng, gặp Khinh Khinh đưa cô ây về nhà cũng mắt khoảng hai tiếng, sau đó tới thẳng,,công ty đón Tạ Mẫn Hành tan làm vê.

Thời gian vừa kịp lúc.

“Mẹ, hai người nói chuyện nuôi dạy con cái đi, con đi ra ngoài.”

“Con đi đâu?” Bà Vân hỏi: “Ở nhà dưỡng thai, công việc khá bận rộn nhỉ.”

“Khinh Khinh hẹn con.” Vân Thư thè lưỡi, chuẩn bị lẫy chìa khóa xe ra.

“Mẹ ởi với con.” Bà Vân nói.

Bà Tạ cũng nói: “Mẹ cũng đi với con.”

Vân Thư biết rất khó đề ra ngoài.

“Hai mẹ, Khinh Khinh chỉ hẹn với con thôi, cậu ây hẳn là có chuyện muôn nói với con, không tiện để người khác biết, nếu không đã không hẹn ỏ Nam Thành, mẹ yên tâm đi, con gặp được Sẽ gọi điện báo bình an, con vệ sẽ đón chồng về nhà.”

Thời tiết bên ngoài lại giảm nhiệt độ, bà Vân lại là người cô chấp: “Không được, con mang thai còn lái xe, hai chúng ta không yên tâm.”

Bà Tạ nhé tới lòi dặn dò của con trai trước khi đi: “Mẹ đề ý Tiểu Thư, đừng đề cô ấy ăn trộm đồ ăn vặt.”

Vì vậy, bà ấy hỏi: “Tiểu Thư, có phải con muôn ăn vặt không?”

Vân Thư bị hai phụ huynh “giam câm”, thêm cả nghỉ ngờ.

Nếu không có tinh thần vững vàng, cô sắp nghi ngờ cuộc đời rồi.

“Hai mẹ, con thề, con thật sự đi gặp Khinh Khinh.”

Cuối cùng, không nỡ khiến hai phụ huynh lo lắng, nên lúc đi đã để mại bà mẹ đi theo.

Do vị trí xa xôi ở Nam Thành nên có rất ít xe cộ ở đây.

Lâm Khinh Khinh rất cảnh giác, cô ấy nghiêm túc đến mức luôn đặt điện thoại di động của mình ở góc tiêu chuẩn bốn mươi lăm độ, hơn nữa lựa chọn đối tượng tham chiếu của cô ây luôn khác biệt.

Hôm nay cô ấy đi vệ sinh về, thầy điện thoại đã chuyền động.

“Vừa rồi có thầy ai chạm vào điện thoại của tôi không?” Lâm Khinh Khinh hỏi, để mọi người đều cảm thấy thoải mái.

“Không có, Khinh Khinh, chúng tôi không đi tới bên cạnh cô.”

Lâm Khinh Khinh cầm điện thoại lên kiểm tra, trong WeChat và QQ không có gì bất thường.

Chẳng lẽ là cô ấy nhớ lầm? Hay cô ây đặt sai?

Đúng bốn mươi lăm độ, Lâm Khinh: Khinh sẽ không bao giờ đặt sai vị trí, chẳng lẽ đối tượng tham chiếu sai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui