Bà Tạ bám số điện thoại của Tạ Mẫn Hành, Vân Thư bắt máy: “Mẹ.”
“Hả, Tiểu Thư, con và Mẫn Hành đang ở đâu?”
“Trên máy bay.”
Bà Tạ như hóa đá tại chỗ: “Không phải con vừa ra ngoài chơi sao?” Sao lại ở trên máy bay?
Lúc này Tạ Mẫn Hành bước ra khỏi phòng tầm, Vân Thư đưa cho điện thoại Tạ Mẫn Hành: “Nè, mẹ hỏi đấy.”
Tạ Mẫn Hành nhắc máy.
Bà Tạ vừa nghe đã mắng một tràng như tát nước vào mặt; “Tiểu Thư sắp sinh, lúc này con lại dẫn con bé ra nước ngoài, con sông hai mươi ba mươi năm đúng là uông công.”
Tạ Mẫn Hành: “…”
Bà Tạ mắng đủ: “Khi nào thì về2”
“Giao thừa!”
Bà Tạ rất giận con trai cả, đôi mắt của bà ây hiện rõ sự tức giận, khi bà ây trỏ lại nhà họ Tạ, ông Tạ buồn Cười, an ủi bà Tạ: “Ai không có lúc bốc đồng, cả hai ra ngoài chơi mấy ngày, cứ đề bọn trẻ đi. Mẫn Hành thương Tiểu Thư, {hương một cách ngang ngược, thằng bé nhất định sẽ chăm SÓC thật tết cho Tiểu Thư, bà yên tâm.”
Một lý do khác khiến Tạ Mẫn Hành đưa Vân Thư ra ngoài là vì anh muốn dọn dẹp đống lộn xộn.
Đàm Trung là người liên quan, sẽ giao Chu Yên ra, nêu Bá tước Nam Cung vẫn muốn cứu người, Bá tước Nam Cung sẽ ra tay với ba mình.
Còn Chu Yên sẽ giao Nam Liêu ra, công chúa nước Nam, chuyện này nhất định sẽ khiến hoảng thât nước Nam mắt mặt trên trường quôc tẾ, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được nữa.
Chỉ dựa vào cuộc khủng hoảng tài chính do nhà họ Tạ gây ra, bây giờ nước Nam đang loạn trong giặc ngoài.
Trong tay Nam Liêu còn có bằng chứng vệ việc Chu Yên giết Đàm Trung, cả hai cùng bị lănh sát quốc tế bắt giữ.
Tất nhiên, Nam Liêu và Chu Yên sẽ trở lại nước Nam và sông trong tù.
Tạ Mẫn Hành đã giải quyết xong mọi thứ, anh tận hướng gió biên với vợ ở bãi biển, phơi nắng, nhặt vỏ sò.
Bởi vì Vân Thứ đang mang thai, quân áo cô mặc càng hở hang hơn trong bộ áo tắm vì mang thai, không che được cái bụng to như vậy, nên Tạ Mẫn Hành hào phóng mua một mảnh đảo, nơi chỉ có hai vợ chồng.
Sau khi Vân Thư biết Tạ Mẫn Hành lại tiêu hoang, cô tức giận I nắm chặt tay đấm Tạ Mẫn Hành: “Đồ phá nhà, anh có biết vài năm nữa Maldives sẽ chìm trong nước biển không, anh tiêu tiền như vậy đúng là công tử Bạc Liêu trong mắt người khác.”
Tạ Mẫn Hành tiêu hoang như thế đúng là chọc giận Vân Thư.
Tạ Mẫn Hành không giận mà còn cười, anh ngồi ở trên ghế tựa, Vân Thư đứng ở trước mặt mắng anh, anh vươn tay ôm eo Vân Thư, hôn lên bụng, nói: “Anh thấy rất đáng.: Vân Thư: “Đáng chỗ nào?”
“Chỉ có anh thấy người Vợ xinh đẹp của anh mặc đô tắm.”
Nói nửa ngày, hóa ra cậu Tạ mua đảo vì ghen, còn là nơi sẽ bị nước biển nhân chìm.
Vân Thư đầy Tạ Mẫn Hành ra: “Tránh xa đứa con trong bụng em, đừng dạy nó tiêu hoang.”
Ba tiêu hoang, sinh con cũng tiêu hoang.
Vân Thư không dám nghĩ về điều đó.