Cô Vợ Tài Phiệt Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

“Tiểu Thư, tớ không bằng một miếng bánh mì của cậu sao?” Lâm Khinh Khinh gọi người bạn xâu sắp rời đi.

Vân Thư liếc nhìn Lâm Khinh Khinh: “Hay là đi với tó?”

Dù sao, cô cũng không từ bỏ bánh mì.

Lâm Khinh Khinh khẽ mỉm cười: “Cậu đi đi, té không giận!”

“Vậy chồng đi thôi, Khinh Khinh tha thứ cho em rôi, anh lái xe đi.”

Nơi nào có Vân Thư, nơi đó luôn có tiếng cười, không có Vân Thư, Tạ Mẫn Tây cũng lẻn đi: “Anh, chị Khinh Khinh đên nhà chúng ta, anh tiếp đón nông hậu nhé, em dân Lâm Dực lên lầu chơi.”

Nói xong, Tạ Mẫn Tây đưa Lâm Dực lên lâu.

Trong phòng khách, bà Tạ ngôi xuông: “Chồng, nhanh lên, chỉ còn hai đứa nó, anh cảm thấy con trai có yêu đương không?”

Ông Tạ thành thật: “Có lẽ.” Ông ấy bị bà Tạ kéo tới xem con trai yêu đương.

Lâm Khinh Khinh cúi đầu ngồi trên ghế sofa, tay chân không có nơi nào đề.

Tạ Mẫn Thận: “Ra sân sau.”

“Hả?”

Tạ Mẫn Thận đứng dậy, kéo cánh tay của Lâm Khinh Khinh: “Có người nghe lén ở góc tường, theo đi đến sân sau.”

Lâm Khinh Khinh cứ như vậy bị kéo đến sân sau: “Wow, sao mùa đông ở đây lại nhiều hoa như vậy?”

Vì bà Tạ là người yêu hoa nên hoa trong nhà họ Tạ quanh năm đều nở, bà Tạ từng vì loài hoa bà ây thích mà chuyên hàng nghìn cây số bằng đường hàng không đền.

Lâm Khinh Khinh giống như bà Tạ, nhìn thầy những đóa hoa tỉnh xảo xinh đẹp cũng mêm lòng xông vào: “Mùa này còn có mẫu đơn sao?”

“Được vận chuyển bằng đường hàng không, hôm nay mới chuyền vào lều.”

Lâm Khinh Khinh nhìn trước mắt tràn ngập hoa: “Dì nhất định là một người yêu đời.”

Tạ Mẫn Thận không phủ nhận điều này.

Mẹ luôn yêu đời.

“Đi thôi, tôi dẫn cô đi xem những thứ khác.” Tạ Mẫn Thận không sợ mệt, sải bước dài nhanh chóng, Lâm Khinh Khinh phải chạy bước nhỏ mới theo kịp.

Cô ấy không nói gì, anh ấy cũng không quay đầu lại nhìn.

Cả hai dạo quanh trên núi Tử Kinh.

Ở nhà của Vân Thự, cô dính chặt lấy Tạ Mẫn Hành: “Chồng, anh có thấy Khinh Khinh và Mẫn Thận có khả năng không?”

Tạ Mẫn Hành: “Tùy người trong cuộc, em thấy Khinh Khinh thích Mẫn Thận à2”

Vân Thư không nhìn ra, cô thật sự không nhìn ra.

Cô là kẻ ngốc trong tình yêu.

Tạ Mẫn Hành: “Thôi, không làm khó em nữa.”

Vân Thư luôn chờ đợi cạnh lò nướng đợi bánh mì thơm ngon ra lò.

“Chồng ơi, hôm nay có thể nướng thêm hai cái được không? Anh xem Khinh Khinh ở đây, đề cô ây cũng thử xem, Mẫn Tây cũng ở đây, không thể quên đứa trẻ này được, cho nên anh có thể nướng thêm hai cái không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui