Cậu bé thật sự là di truyền Vân Thư, ăn no ngủ, ngủ no ăn. Chưa thay tã đã gào khóc.
Vân Thư với bà Tạ trở nên bận rộn với cậu bé.
Cậu nhóc dường như nắm bắt được tính tình của Vân Thư, chỉ cần cậu bé gào thét loạn xạ, không phải cho cậu bé ăn thì chính là thay tã cho cậu bé.
Có nhiều lần, rõ ràng cậu bé không sao, nhất định muôn gâm gừ kêu loạn.
Vân Thư kiếm tra trên người cậu bé một lượt, phát hiện cậu bé lừa gạt cô.
Vì thế cô đã vỗ nhẹ một cái lên chiếc mông nhỏ đầy thịt của cậu bé.
Cậu bé cười ha ha.
Bà Tạ ôm cháu trai không buông tay: “Tiểu Tài Thần, sao con lại không giỗng ba con khi còn bé vậy?”
Vân Thư hứng thú: “Mẹ, mẹ nói Mẫn Hành khi còn bé như thế nào?”
Bà Tạ nhớ lại quá khứ, bà ấy nói: “Mẫn Hành khi còn bé không, khóc cũng không quậy, lúc sinh thằng bé không khóc, sau đó là bác sĩ liên tục đan vào mông thằng bé mới kêu mắy tiếng. Sinh ra thằng bé mẹ cũng khổng lo lắng quá nhiều, thằng bé không khóc cũng không cười, giống như cọc gô. Đói cũng không lên tiếng, hiếm khi hừ hừ mây tiêng, đâu giông nó, lại biết đùa người khác.”
Cậu bé lại cười khúc khích.
Bà Tạ nói: “Tiểu Tài Thần giống con, mỗi ngày đều vui vẻ, cười ha ha, như vậy, như vậy cũng tốt. Trong lòng Š chất chứa nhiêu chuyện như Tạ Mẫn Hành khiến người khác không bước vào trong lòng thăng bé được.”
Vân Thư nghe xong, có chút xúc động, cô ôm lây con trai mình, hỏi: “Nhớ ba con không?”
“Aaa ya yal”
Vân Thư hôn lên khuôn mặt của cậu bé nói: “Con lại nói cái gì vậy?”
Vân Thư cầm điện thoại mở nick của Tạ Mẫn Hành gọi video cho anh.
Không vang mắy tiếng, Tạ Mẫn Hành đã bắt máy.
“Tiểu Thư?”
Vân Thư xoay điện thoại về phía mặt của con trai: “Con trai anh nhớ anh, không phải em nhớ anh.”
Tạ Mẫn Hành đóng cửa văn phòng của anh ở công ty, chuyên tâm gọi video với vợ con.
Nhìn mặt Vân Thư với cậu bé, Tạ Mẫn Hành muốn lập tức chạy: vê.
Ảnh thị Giang Tả, Lâm Khinh Khinh đến công ty đã được người đại diện của mình thông báo hiện tại cô ây là đại sứ hình ảnh của thành phó A.
“Chuyện này là thật sao?”
Người đại diện: “Cô biết sao?”
An Kỳ đúng là thần.
Với tư cách là đại sứ hình ảnh, sẽ tham dự sự kiện và ăn mừng cùng thị trưởng Tạ.
Lâm Khinh Khinh: “Chị, có thể đổi người không? Em chỉ là ca sĩ.”
Người đại diện: “Đứa trẻ ngốc, người khác câu cũng không được, em lại đầy ra ngoài. Chuyện gân. đây của em tương đôi nhiêu, ngày mai đến thành phô B tham gia hoạt động với thị trưởng Tạ, ngày. sau còn có một bữa tiệc phải tham gia.”
Lâm Khinh Khinh: “Chị, em chỉ là ca sĩ, bây giờ chuyện chị bảo em làm chỉ có diên viên mới làm.”
“Em gái, chính vì em là ca sĩ nên công ty chỉ sắp xếp cho em hai hoạt động, em cho ráng mỗi ngày Bạch Anh Đới Tường bọn họ cũng như vậy sao?”