Lâm Khinh Khinh có gắng để không đỏ mặt, chiếc iPhone của cô ấy cũng là một màu đỏ rực.
Tạ Mẫn Thận tâm trạng tốt: “Hôm nay cho cậu nghỉ một buổi chiều, bảy giờ tối nay đến dưới lầu đón chúng HỘI: “Vâng, thị trưởng Tạ.”
Trên đường phố của thành phó B, vào mùa đồng nhịp sông của mọi người rất chậm, có những sinh viên đại học cầm guitar đi hát trên đường, Lâm Khinh Khinh là một thành viên của giới âm nhạc, vừa nghe được bước chân đã không dời đi được.
Tạ Mẫn Thận cũng đứng lại đợi cô ấy.
Kết quả đứng hơn nửa tiếng, Lâm Khinh Khinh vẫn còn say sưa.
“Hay đến vậy sao?” Tạ Mẫn Thận cảm thây Lâm Khinh Khinh hát còn tạm được.
Lâm Khinh Khinh gật đầu: “Nếu như Tiểu Thư không từ chức, nhất định sẽ kí hợp đồng với người này.”
Tạ Mẫn Thận đợi đến mắt kiên nhẫn, năm lấy tay Lâm Khinh Khinh đi thẳng vệ phía trước.
Khi bên tai không còn tiếng hát, Lâm Khinh Khinh mới nhìn đến bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Nhịp tim của cô ấy đập thình thịch giống như những nốt nhạc, chơi những bài hát hay trên bản piano.
“Nơi này thế nào?” Tạ Mẫn Thận quay đâu hỏi Lâm Khinh Khinh.
Anh ấy phát hiện mình vẫn luôn nắm cô tay của cô ây.
Ý thức được mình thất thó, lập tức buông tay: “Chọn nơi này, vào thôi. “ .
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Giọng anh ấy lại như ra lệnh cho người khác.
Lâm Khinh Khinh tiền vào ngay sau anh ây, chủ tiệm đi lên nghênh đón: “Máy người?”
“Hai người.”
Chủ tiệm nhìn về Lâm Khinh Khinh phía sau hỏi: “Vị trí cửa số được không? Rất nhiều đôi tình nhân đến đây đều thích ngồi ở đó.”
Tạ Mẫn Thận nghiêm túc nói: “Phòng riêng.”
Chủ tiệm nhìn thây Lâm Khinh Khinh đi phía sau như một cô gái nhỏ, ông ta bảo nhân viên trong tiệm đưa hai người họ vào phòng riêng.
Nếu là ở bên ngoài, hai người lặng lẽ dùng bữa sẽ không có gì ngượng ngùng, nhưng tại sao lại muốn phòng riêng? Hai người không có gì nói với nhau thật xấu hỗ.
Lâm Khinh Khinh dùng bữa chỉ cần có mặt Tạ Mẫn Thận thì ăn máy miếng đã no, sau đó đợi rời khỏi.
Tạ Mẫn Thận nhìn cô gái chỉ ăn có mây miêng, chau mày “Thức ăn của tiệm này không ngon sao?”
Bọn họ làm binh quen rồi, ăn cái gì no là được, sẽ không đề ý đến mùi vị, nhưng anh ấy ăn vẫn thầy được.
Lâm Khinh Khinh nói: “Không, tôi không đói.”
Tạ Mẫn Thận tự hiểu là do ăn không ngon.
Cho nên anh ấy cũng nhanh chóng ăn xong, thanh toán rồi đưa Lâm Khinh Khinh ra ngoài.
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, anh ây nói: “Đợi tôi một chút.”
Kết quả là khi đi ra, anh ấy xách một túi đây đồ ăn thức uống trên tay, ¡ thậm chí còn mua mì thịt bò dưa cải bắp thương hiệu Lão Đàn.
Lâm Khinh Khinh nói: “Vừa rồi anh ăn chưa no sao?”
Tạ Mẫn Thận phớt lờ cô ấy, đưa tay đón một chiếc taxi quay trở về khách sạn.