Cô Vợ Tài Phiệt Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Phía sau cô ấy có hai bức tranh, một là góc nghiêng của Tạ Mẫn Thận, một là chân dung Vân Thử ở một buổi chiều thoải mái, ưỡn bụng lớn nằm ngủ trên đùi Tạ Mẫn Hành.

Lâm Khinh Khinh từng nói cô ấy nhất định phải vẽ một bức tranh âm áp và yêu thương.

Cho nên bình thường Lâm Khinh Khinh không dễ gì thiết kế đồ đạc, chỉ cân thiệt kê ra, nhất định là hao phí tâm huyết: của cô ấy và tràn đầy tình yêu của cô ây.

Giống như mô hình máy bay này.

Lâm Khinh Khinh dùng keo dán cũng có nghiên cứu, hoặc là dùng tăm tre dính một chút, hoặc là dùng thước đo không được sai sót chỗ nào.

Đến tận đêm khuya, phòng ngủ của Lâm Khinh Khinh vẫn đèn đuộc sáng trưng, thời gian cuối tuần cũng đang miệt mài làm.

Còn có người chị em Vân Thư cuối tuần cũng không được thanh nhàn.

Cậu bé đã lớn hơn một chút và học được cách lùi lại trên giường.

Vân Thư kinh ngạc như phát hiện ra bí mật lớn: “Ông xã, ông xã, anh mau xem.”

Kêt quả là người đàn ông nấu ăn ở tầng dưới cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì, nước vân còn sôi, anh đã vội vã lên lầu, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tiểu Tài Thần biết lùi.”

Cậu bé nhìn thấy, ba mẹ đều đến xem mình thì đắc ý, nều có đuôi, cậu bé nhất định sẽ lắc lắc một cái.

Cậu bé không răng còn thích nhếch miệng cười, nước bọt trực tiếp nhỏ xuồông giường.

Tạ Mẫn Hành dùng một tay nâng đứa con trai mập mạp trên giường, hôn lên mặt cậu bé.

Vân Thư tuổi còn trẻ đã làm mẹ, trên người dịu dàng hơn nhiều, nhưng vần không che giấu được cô gái chưa trưởng thành, nhân lúc cuối tuần, Vân Thư ôm lấy con trại: “Ông xã, chúng ta đi mua thêm mây bộ quân áo cho thằng. bé đi, đến bệnh viện bảo y tá tắm rửa cho thằng bé nữa.”

Tạ Mẫn Hành gật đầu nói được.

Cậu bé ở nhà, Vân Thư lột sạch cho cậu bé, tã giây cũng thay sạch sẽ, rắc cho cậu bé phần trẻ em thơm ngát ở trên người.

Cậu bé trông trắng nõn, mập mạp, thịt trên cánh tay đêu hiện mây ngân, cậu bé di truyền cái trắng của Vân Thư, thoạt nhìn trắng hơn Tạ Mẫn Hành rất nhiều, nhưng diện mạo lại giống phiên bản mini của Tạ Mẫn Hành, Vân Thư nói: “Con lớn lên cũng là một tai họa.”

Gây họa cho trái tim của mấy cô gái.

Cậu bé từ từ quen thuộc với âm thanh của Vân Thư và Tạ Mẫn Hành, lúc cậu bé ở trong lòng ông bà nội, vừa nghe thấy ba mẹ về nhà, cậu bé đã lập tức dựng tai lên nghe bọn họ đi vào.

Càng ngày càng gần, trên mặt cậu bé lộ ra tiêng kêu vui vẻ.

Cậu bé cũng là cục cưng của ông nội Tạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui