Mộng Kỳ trực tiêp ngôi xuông bên cạnh Vương San: “Chị Vương San, kỹ năng diễn xuất của em không bằng chị, em có vài vẫn đề muốn chị lây bảo.”
Vương San kéo khăn bịt mắt ra, thầy là người của ảnh thị Hàn Hoặc: “Nói đi,” Nếu cô tạ đã hỏi, nễ cô ta là hậu bối, không hề có ý tết với ảnh thị Hàn Hoặc.
Mộng Kỳ tùy tiện hỏi vài thứ mà cô ta giỏi, sau đó bắt đầu nịnh nọt: “Chị Vương San, chị giỏi quá, chị trực tiếp công khai măng chửi tiu đây trên truyền thông.”
Vương San nhướng mày, cô ta đeo bịt mặt vào rội năm xuông ghế: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chị Vương San, em hai mươi ba, hai mươi bồn.”
Vương San đeo khăn bịt mắt trả lời cô ta: “Ở tuổi của cô nên là độ tuổi trong sáng vô tri, không nên học người nào đó ở trong công ty cô, bày mưu tính kế. Suy nghĩ của cô ở chỗ tôi chỉ là trẻ con, nói cho Hàn Bá, tôi không tới ảnh thị Hàn Hoặc đâu, tôi ở lại ảnh thị Giang Tả.”
Mộng Kỳ: “Chị Vương San, tổng giám độc cũ đã chết rồi, „chị đừng giận ảnh thị Hàn Hoặc nữa.”
“Tôi không giận các người, tôi chỉ đơn thuân thích ảnh thị Giang Tả.”
Mộng Kỳ không hiểu: “Tại sao? Chị Vương San, tiền lương của công ty chúng tôi cao hơn nhiêu so với ảnh thị Giang Tả chị, phúc lợi cũng rất tốt.”
“Mộng Kỳ đúng không? Cô biết không, phúc lợi của công ty truyền thông trong giới thì ảnh thị Giang Tả có phúc lợi cao nhất, hơn nữa, dù thấp, tôi cũng đến Giang Tả. . Truyện Quân Sự
Sau này ở trong đoàn làm phim đừng lôi chuyện này ra làm phiền tôi nữa, cô nên biết tôi có gì nói đầy, cô còn làm phiền tôi, tôi sẽ dám nói với truyền thông, đấy.” Vương San nói xong, cô ta lấy nút tai từ trong túi ra, nhét vào.
Từ hành động thể hiện suy nghĩ.
Mộng Kỳ vẫn chưa từ bỏ, nếu Vương San Si ký hợp đồng, cô ta sẽ là đại công thần của ảnh thị Hàn Hoặc, Hàn Bá chắc chắn sẽ đánh giá cao cô ta.
Sau giờ làm việc vào buồi chiều, Vương San chuẩn bị lái xe về nhà.
Nửa đường, Mộng Kỳ lại xuất hiện: “Chị Vương San, chị có thể cân nhắc công ty của chúng tôi, chị tới rôi nhật định sẽ là chị cả, không ai lay chuyên được địa vị của chị, kịch bản cũng để chị chọn trước.”
“Ha ha, khẩu khí của cô cũng không nhỏ, Hàn Bá cũng chưa chắc có năng lực lớn như Vậy, xem ra lúc trưa, những lời tôi nói không nghe lọt tai, vậy tôi sẽ khiến nhiều người khác nói cho cô quyết định của tôi.” VWươn San đóng cửa, câm điện thoại mở Weibo, việt một bài.
Trước khi đi, cô ta kéo cửa kính xuống: “Nhớ đọc Weibo.”
Mộng Kỳ chưa kịp phản ứng thì Hàn Bá đã gọi đên.
“Mộng Kỳ, không phải đã nói với cô, nói chuyện vừa mức với Vương San mà, sao cô còn đi chiêu mộ cô ta làm gì?”
Mộng Kỳ: “Tôi mới nói với cô ta vài câu, tôi làm sao?”
Gần đây Hàn Bá gặp quá nhiều chuyện không hay, hết làn sóng này đên làn sóng khác.
Các nghệ sĩ dưới quyên ông ta tranh giành tài nguyên, tranh tới mức đỏ mặt tía tai, ông ta phải lo liệu mọi việc, không đê người ta cắt hợp đồng mà còn tìm tài nguyên mới, dàn xếp ổn thỏa những nhân tố xáu bên ngoài.
Kết quả là ảnh thị Hàn Hoặc vì Vương San lại lên hot search.
Mộng Kỳ mở Weibo ra, thầy Weibo của Vương San toàn là những lời nói cô ta thích Giang Tả như nào, cả đời không bao giờ đên ảnh thị Hàn Hoặc, hy vọng công ty nào đó sẽ không gửi một cô gái từ chung đoàn làm phim tới tây não cô ta, ý chí cô ta kiên định, đánh chết cũng không rời khỏi Giang Tả.
Cùng đoàn với Vương San lại còn ở ảnh thị Hàn Hoặc chỉ có hai người, một là Mộng Kỳ, người kia là diễn viên.
Theo tính cách, chỉ còn lại Mộng Kỳ.