Cô Vợ Tài Phiệt Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Bạch Anh biết mình diễn không tốt, khi ra ngoài, cô ây hỏi Đới Tường: “Nếu em không được chọn là nữ chính thì.sao?”

“Vậy thì anh cũng không tranh được vai nam chính.” Đới Tường nói.

Bạch Anh đập mạnh vào lưng Đới Tường một cái: “Anh điên à, có tiền không kiếm.”

“Diễn với Tần Tranh Tranh, sau đó lừa khán giả xào CP, em vẫn cho anh kiếm?”

Bạch Anh suy nghĩ một lúc: “Nếu như lần này em không được chọn là nữ chính, em nhát định nhát định nhất định sẽ đánh Tần Tranh Tranh cho hả giận.’ Diễn viên nhỏ nói: “Chị Bạch Anh, chị An Kỳ nói tính cách của em hiện giờ cũng giông như chị khi mới vào công ty, không nói nhiêu, còn nhát gan. Chị cho răng một năm nữa em có trở nên cứng cỏi như’ chị, thấy ai không vừa mất là đánh người đó không?”

Bạch Anh: “Em gái, đâm tim chị rồi.”

Một năm trước rõ ràng là theo phong cách nhỏ nhắn tươi tắn, sao bây giờ lại trở nên cứng rắn như vậy?

Đới Tường vỗ vào lưng Bạch Anh: “Bình tĩnh đi, em xem có người nói em kìa.”

Khi Bạch Anh trở lại công ty, cô ấy đã khóc với quản lý của mình, quản lý nghe mà thây phiền: “lm đi, tôi sẽ giúp cô liên lạc với biên kịch.”

“Chị, em không khóc vì không vượt qua được cuộc tuyên chọn, mà em khóc vì không thể đấu với Tần Tranh Tranh, vậy em tập võ chẳng phải là vô ích sao?”

Khi quản lý Mao nghe được chuyện này, anh ây cũng thở dài: “Không đánh được đúng là khó chịu.”

Anh ấy cũng chỉ tuỳ tiện nói một câu không hê đáng tin, sau đó liên lạc với biên kịch của đoàn làm phim, hy vọng có thể cho Bạch Anh một cơ hội.

Nhưng biên kịch đã ngồi cùng Hàn Bá trên bàn rượu, hợp đông cũng đã thương lượng xong.

Quản lý Mao nói: “Bạch Anh đến chỉ để bù số lượng, người ta mặc định nữ chính là Tần Tranh Tranh rồi.

Nhưng theo lời biên kịch, nam chính vẫn là người của công ty chúng ta, Đới Tường.”

Quản lý của Bạch Anh nói: “Quản lý Mao, có phải biên kịch này đang cô, tình kiếm chuyện không, ai cũng biết trong công ty của chúng ta, Đới Tường và Bạch Anh là một cặp, còn muốn tách họ ra.”

Quản lý Mao: “Gọi Đới Tường và đoàn đội của cậu ấy vào.

Sau khi Đới Tường và đoàn đội của anh ấy biết chỉ tiết, họ cảm thấy không hài lòng.

Tuy nhiên đây cũng là một cơ hội.

“Mọi người có ý kiến gì không?” Quản lý Mao hỏi đoàn đội của Đới Tường.

“Dù sao cũng là cơ hội, đây là bộ phim truyện hình lớn dịp hè, chúng tôi khuyên Đới Tường nên đi.”

Quản lý Mao hỏi lại Đới Tường: “Còn cậu thì sao?”

“Không đi.”

“Tại sao?”

Đới Tường nói: “Tôi đã hứa với Bạch Anh, nếu như cô ấy không phải nữ chính, tôi sẽ không đi.”

Cuối cùng, quản lý Mao chọn tôn trọng ý kiên của Đới Tường.

An Kỳ có trái tim thích buôn chuyện và cái miệng luôn buôn chuyện, đã tiết lộ tin đồn với Vân Thư: “Cô nói xem, Cp giả như hai người họ liệu có phải thành thật rồi không?”

Vân Thư đang ở trong lớp, cười khúc khích.

Trông dáng vẻ giống y thằng bé ở nhà.

“Cậu cười cái gì, giáo viên nhìn cậu kìa.” Lâm Khinh Khinh cười nhắc nhở.

Vận Thư cảm thấy chột dạ, ngắng đầu nhìn giáo sư già.

Hai người họ nhìn nhau, Vân Thư vội vàng cúi đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui