Sau khi kiểm tra: “Đầu của cô không yêu như vậy, không lõm xuông, chỉ đỏ thôi.”
Lâm Khinh Khinh nghiền răng, thực sự muốn đuổi tên này ra khỏi nhà.
Tạ Mẫn Thận bắt nạt Lâm Khinh Khinh đến phát nghiện, sau khi nói mây câu bèn tiên lên búng vào trán cô ây tiếp, sau đó trực tiếp véo vào mặt cô ây.
Những người bước ra từ quân đội, ra tay không biệt nặng nhẹ, anh ây còn thây không đủ.
Kết quả là đôi mắt của Lâm Khinh Khinh đỏ lên.
“Tạ Mẫn Thận, rất đau, anh đừng nhéo nữa, cũng đừng búng nữa.”
Những gì Tạ Mẫn Thân nói cũng hợp lý: “Tồi ra tay nhẹ nhất rồi.”
Một chàng trai ở ngoài dù có trưởng thành, vững vàng đên đâu, nhưng trước mặt người nhà lại âu trĩ như một đứa trẻ.
Anh ấy cảm thấy ¡ như bị Lâm Khinh Khinh buộc tội, cũng rất ám ức, nên anh ấy xin anh trai cách giải quyết.
Sau khi Vân Thư bề con trai ở bên cạnh nghe được, lập tức nói với Tạ Mẫn Hành: “Chòng à, trước đây em còn tưởng anh bât bình thường, nhưng bây giờ so sánh lại, em cảm thây anh chính là người chồng tốt nhật trên đời.”
Tạ Mẫn Thận: “Chị dâu, em ra tay rất nhẹ.”
Vân Thư thở dài lắc đầu.
Cô nói với chồng: “Chồng ơïi, búng vào trán em đi.”
Tạ Mẫn Hành đưa tay xoa lọn tóc xoặn trên đầu Vân Thư, nói: “Ngoan, chồng em không nỡ.”
Lần này Tạ Mẫn Thận thực sự đau lòng.
Anh ấy không biết còn có thể như vậy.
Anh trai học máy câu sến súa ở đâu vậy? Anh ây cũng muôn học.
Sau khi tiễn Tạ Mẫn Thận đi, Vân Thư trực tiếp nhét thằng bé vào trong tay Tạ Mẫn Hành: “Chông, em không nhịn được nữa.
“Chồng ôm em.”
“Ba ba, ba ba, ah…” Thằng bé phần khích kêu lên.
Vân Thư nghe vậy lập tức ghen tị, sao không gọi mẹ trước? Rõ ràng là thằng bé chui ra từ trong bụng cô mà.
Vân Thư nhìn hai ba con chỉ nhìn thây nhau mà không có cô.
Vì vậy, cô lại ôm con trai vào lòng: “Gọi mẹ.”
Thằng bé híp mắt cười khúc khích, Vân Thư tiếp tục nói: “Tiểu Tài Thân, con gọi mẹ đi?”
Đứa nhỏ há miệng: “A, ba ba, ba ba.”
Vân Thư không ngừng tự an ủi mình: “Chồng, nó không gọi anh là ba, nó chỉ băm môi nói linh tinh, anh đừng tự luyến.”
Tạ Mẫn Hành bề ngang cô gái nhỏ đang ghen tị lên, thêm cả đứa bé trong lòng Vân Thư: “Anh chỉ tự luyến em yêu anh.”
“Phụt, em không… ừm…” Khóe miệng Vân Thư bị chặn lại.
Thằng bé vừa bị ba mình doa, đôi mặt tròn xoe không chớp, luôn cảnh giác với xung quanh.