Cô Vợ Tài Phiệt Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Thằng bé nằm sắp trong lòng Vân Thư, cảm nhận được nguy hiểm xung quanh, nhưng khi cậu bé ngắng đầu lên thì thây ba mẹ mình đang hôn nhau.

Thằng bé ngay lập tức nhăn mặt, bắt đâu cong môi.

Đôi bạn trẻ đang say đắm hôn nhau.

hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của cậu trai nhỏ.

“Oa, aI”

Hai tiếng hét vang trời “đánh thức” hai vợ chỗng.

Họ quên mắt trong lòng còn một đứa trẻ.

Vân Thu: quay mặt đi, Tạ Mẫn Hành cũng ngâng đầu, nhìn thằng bé đang tức giận trừng mắt bọn họ, trong mắt còn có hạt đậu vàng.

“Tiểu Tài Thần đừng khóc, mẹ không hôn ba, mẹ hôn con.” Vân Thư hết lần này đến lần khác hôn gò má của con trai.

Thằng nhóc không hài lòng, chằm chan đưa mắt nhìn Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành buồn cười, mới lớn có từng ngày, lại hay ghen giống hệt như mẹ.

Vì vậy, Tạ Mẫn Hành cũng hôn lên má con trai mình.

Lúc này cậu bé mới từ từ ngừng nức nở, di chứng của việc khóc vẫn còn.

Lúc Vân Thư cho thẳng bé bú, mặt nó vẫn còn đọng nước mất.

Tạ Mẫn Thận đi đường vòng đến Đông Sơn.

Anh ấy phải tới xem nhà đã xây tới đâu.

Ban đêm, gió trên đỉnh núi mát lạnh, Tạ Mẫn Thận bước vào, nhìn ngôi nhà đang được Xây dựng: “Từ giờ đây sẽ là nhà của mình rồi.”

Tạ Mẫn Thận trong văn phòng cực kỳ lạnh lùng, cứng nhắc, chỉ khi đối mặt với gia đình và Lâm Khinh Khinh, anh ấy mới là một người ngờ nghệch. Hàn Khải Tử biết dáng vẻ của cấp trên, cậu ta muôn hỏi cấp trên, mỗi ngày giả vờ không mệt sao?

Sau này, Lâm Phổ vẫn luôn sử dụng tên của Tạ Mẫn Thận đề thu hút các khoản vay, tiền đầu tư, Tạ Mẫn Thận đã gọi Hàn Khải Tử đến văn phòng: “Chuy ện tôi dặn cậu, cậu vẫn chưa hoàn thành?”

Hàn Khải Tử: “Thị trường Tạ, dù thế nào Lâm Phổ cũng là ba của cô Lâm, chúng ta không thê nê mặt à?”

Tạ Mẫn Thận ngồi ở trên ghé, chau mày nói: “Ra ngoài đi.”

Tối nay, anh ấy lại đến nhà Lâm Khinh Khinh.

“Sao anh lại tới đây?” Ban đêm, Lâm Khinh Khinh mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trong sân.

Tạ Mẫn Thận: “Cô nghĩ tôi muốn đến?”

Lâm Khinh Khinh không trả lời anh ấy, tiếp tục hỏi: “Tối nay ăn gì?”

Anh ấy chắc hẳn đang muốn tới ăn chực.

“Tôi không kén chọn, cô nấu gì tôi ăn nây.’ Sau đó, anh ấy ngồi trong sân: “Ông đi đâu rồi?”

Lâm Khinh Khinh đột nhiên nghĩ, trong nhà cô ấy không có ai, sao Tạ Mân Thận vào được?

“Sao anh vào được vậy?”

“Nhảy qua tường.”

Lâm Khinh Khinh: “Xung quanh nhà tôi đều có lưới điện, bức tường phía Sau còn do anh lắp đặt lưới điện câp một.”

Tạ Mẫn Thận lắc điện thoại: ‘Lưới điện do tôi lắp, nó làm khó được tôi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui