Giờ Lâm Khinh Khinh không ngừng tiêu tiền, cô ây chắc chắn sẽ không để ông nội của mình chịu âm ức trên tàu: “ Tôi mua giường mêm cho ông và Tiểu Dực rồi. Yên tâm, anh bảo tài xế đi về cũng mắt mười tiếng, ngôi xe cũng rất mệt.”
Tạ Mẫn Thận đã mất cơ hội thể hiện bản thân, anh ấy không hài lòng với món canh nữa.
Lâm Khinh Khinh không thể làm gì khác ngoài việc dỗ dành: “Lần sau về quê sẽ để anh.”
Dỗ không được thì làm sao đây, hôm nay cô ấy nấu rất nhiều đồ ăn, nêu Tạ Mẫn Thận không ăn hết thì sẽ phải đồ đi, gây lãng phí, thật sự rất mất mặt…
Những người có cùng quan điểm đều là đâu bếp.
Tử Kinh Sơn, trong phòng ăn của nhà Vân Thư, Tạ Mẫn Hành cứ lừa Vân Thư ăn thêm: “Cục cưng, em không béo, ăn nhiều chút.”
Vân Thư lắc đầu.
Vòng eo của cô vẫn thon, chỉ là ngực vì đang cho con bú nên cúc áo lúc mặc quân áo rất chật, nên cô quyết định giảm cân.
“Tin anh, ăn thịt bò sẽ không béo.”
Vòng một của Vân Thư đã phát triển, nhưng người hưởng phúc là Tạ Mẫn Hành, anh chính là vật cản trên con đường giảm cân của Vân Thư.
“Nếu không ăn thì sẽ lãng phí t thức ăn. Em thầy đây, Trường Tô vẫn ở bên cạnh nhìn em.” Tạ Mẫn Hành thúc giục vợ.
Vân Thư chỉ ăn máy món rau, đang định đứng dậy rời đi.
Tạ Mẫn Hành đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, đè cô xuÔng ghê.
“Tiểu Thư, nếu không ăn đồ ngon, sữa của Trường Tô sẽ không lành, sao có thê võ béo cho thăng bé nữa?
Chúng ta chỉ có thể cho Trường Tố uông sữa bột. Anh vẫn luôn đồng ý, nhưng em nhẫn tâm sao?”
Vân Thư liếc mắt nhìn thằng bé, chán nản câm đũa lên.
Tạ Mân Hành thở phảo nhẹ nhõm, trước khi sinh con cô gái nhỏ này đã kêu gào giảm béo, sinh xong cũng kêu giảm cân. Thịt trên người hoàn toàn không còn bao nhiêu, đói bụng mấy bữa là mắt hết.
Ôm không có cảm giác.
Trong xe đây, khi Tạ Mẫn Hành nhắc đến tên của Trường Tố, thằng bé còn tưởng nói chuyện với nó, nó nghe rất chăm chú.
Trọng nhà bọn họ, Vân Thư luôn gọi thằng bé là Tiểu Tài Thần, Tạ Mẫn Hành vì duy trì hình tượng cao lớn nghiêm nghị của một người ba, đã đặt tên con là Trường Tó, rất ít khi gọi là Tiểu Tài Thần.
Thằng bé hình như vẫn thích giọng nói đây sức hút của Tạ Mẫn Hành.
Buổi tối khi đi ngủ, phải cảm ơn giọng của Mẫn Hành dỗ nó.
Vì vậy, mỗi đêm Tạ Mẫn Hành không chỉ đưa cậu bé vào giấc ngủ mà còn cả mẹ của cậu bé.
Vân Thư và Lâm Khinh Khinh đã quen với nhịp sông hiện tại, Vân Thư đã nghỉ học một năm, tâm trạng của cô cũng thay đổi sau khi kết hôn và sinh con, một số buổi họp mặt ở trường nếu có thể không tham gia cô sẽ không tham gia, trong nhà cô có thằng bẻ đang đợi cô về.
Lâm Khinh Khinh từng hỏi Vân Thư: “Cậu cũng không định tham gia lễ kỷ niệm của trường sao?”
Vân Thư nhìn Lâm Khinh Khinh với vẻ khinh thường: “Tớ rảnh không có gì làm, tới cho đủ sĩ số, nói tới rôi đì, tớ tham gia làm gì? 4 Chỉ bằng về nhà ngủ. với Tiêu Tài Thần nhỏ trong vòng tay.”
Nói xong, Vân Thư bắt đầu cho Lâm Khinh Khinh xem con trai mình: “Khinh Khinh, cậu không biết, trên người, thằng bé toàn là mùi sữa, cơ thê mêm mại, lột sạch quần áo của nó, xoa nó như xoa quả bóng nhỏ.”