Tạ Mẫn Thận cảm thấy quá bát thường.
“Ông Lâm, mời hai người rời đi.” Lời nói của Tạ Mẫn Thận rất dễ chịu.
Lâm Phổ không quan tâm thái độ của người khác với ông ta như thế nào, ông ta chỉ quan tâm thái độ của Tạ Mẫn Thận: “Mẫn Thận, cháu và Khinh Khinh đã yêu nhau. lâu như vậy, đã đến lúc về nhà, ngồi xuÔng nói chuyện, bác có gọi điện cho con bé nhưng nó cứ bảo bận, hôm nay bác tới xem thử, không ngờ lại gặp được cháu.”
Tạ Mẫn Thận: “Nhà, tôi đã đến đây màu lần, không cân ông Lâm nhớ nhung.”
Lâm Khinh Khinh: “Mời ông và vợ ông rời khỏi nhà tôi!”
Người nhỏ bé nhưng lại cực kỳ bướng bỉnh trong vòng tay của Tạ Mân Thận.
Lâm Dực phía sau vẫn đang run rầy Vì sợ hãi.
Ông nội Lâm vội vàng chạy đến ôm cháu trai.
Lâm Phổ: “Khinh Khinh, ba là ba con, chuyện kết hôn của con và Mẫn Thận, ba cũng phải tới bàn bạc như người nhà gái phải không?”
Tạ Mẫn Thận nhìn xuống cô gái đang năm chặt hại bàn tay, các khớp ngón tay của cô ây trở nên trắng bệch vì găng sức.
“Ông Lâm, tôi chưa từng nghe Khinh Khinh nói ông là ba của cô ây. Nhà chúng tôi chỉ biết mẹ cô ấy đã qua đời, cho nên ông tôi là người đại diện đã bàn bạc xong với ông Lâm rồi, chuyện hôn lễ của tôi với Khinh Khinh không cần ông lo lắng. Bây giờ phiền ông Lâm hãy tránh đường, ông đang chặn đường về nhà của chúng tôi đó.” .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Tạ Mẫn Thận chỉ dễ chịu mỗi câu này, sau khi Lâm Phổ nói, thêm một câu nữa, Tạ Mẫn Thận rất khó chịu.
Lâm Phổ còn cười: “Cháu nói gì thế, Mẫn Thận, bác là ba con bé, từ trước tới giờ chuyện hôn nhân đại sự cân ba mẹ hai bên chọn ngày. đúng chứ, cháu xem nhà cháu lức nào tiện tới nhà bác làm khách?”
Tạ Mẫn Thận buông Lâm Khinh Khinh đang mặc bộ đồ công sở màu đen, từ từ đến gần Lâm Phổ cảnh báo: “Ông Lâm, Khinh Khinh nói không có người ba như ô ông, nên theo tôi cô ầy không có ba. Nêu ai dám mạo phạm, tôi sẽ không bỏ qua, gia ‹ đình tôi cũng vậy Ông Lâm, nếu muốn sống ở Tan.
phô A, nhớ kỹ, đừng gây sự với Lâm Khinh Khinh. Nếu khiêu khích tôi, ông phải chuẩn bị tinh thần bị tôi chơi cho đến chết. Không chỉ công ty của ông xong đời, người của ông, mạng của ông cũng xong đời!”
Nụ cười trên mặt Lâm Phổ đông cứng, đôi mắt của Tạ Mẫn Thận tối sâm, nghiêm túc một cách khủng khiếp, anh ây luôn đối xử với người ngoài tàn nhân như vậy.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Lâm Khinh Khinh ở gần Tạ Mẫn Thận nhất nên cô ấy đã nghe thấy.
Lâm Khinh Khinh bên cạnh nhìn vào đôi mắt đen láy của Tạ Mẫn Thận, cô ấy không cảm thây đáng sợ, thậm chí sự: chua xót trong trái tim, bờ vai căng thẳng của cô ây cũng, thả lỏng, trong lòng cô ây nghĩ, chỉ cân có Tạ Mẫn Thận, cô ây sẽ được bảo vệ.
Lâm Phổ rời đi, trước khi rời đi, đôi mắt của Lưu Thị đảo giữa Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận.
“Tạ Mẫn Thận, tôi biết nói ra anh sẽ tức giận, nhưng cảm ‹ ơn anh.” Lâm Khinh Khinh ngắng đầu nhìn Tạ Mẫn Thận.
Những tia nắng đỏ rực của bầu trời chiêu vào góc nghiêng giữa hai người họ.
Ông nội Lâm yên tâm, ông ấy kéo cháu trai vào nhà đề Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận ở bên ngoài.
Hai người nhìn nhau đẹp như một bức tranh, được tô điêm bởi những đám mây đỏ trên bầu trời.
Lâm Khinh Khinh cuối cùng đã tiền lên một bước, khi cô ây cách Tạ Mẫn Thận một bước thì cô ây dừng lại.
Đôi mắt của Tạ Mẫn Thận tràn ngập sự chờ đợi, mong đợi Lâm Khinh Khinh ngã vào vòng tay của mình.