“Hả?” Lâm Khinh Khinh nghĩ tới bàn phía sau của bọn họ: “Bàn phía sau của chúng tôi.”
Lâm Khinh Khinh vẫn đang tự hỏi sao Tạ Mẫn Hành biết bạn học Ngụy.
Cô ấy nghe Tạ Mẫn Hành hỏi: “Cậu ta đang theo đuồi Tiểu Thư2”
Lâm Khinh Khinh hóa đá.
Chuyện, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tạ Mẫn Hành lại hỏi: “Có phải cậu ta đang theo đuổi Tiểu Thư không? Tôi đã xem tin nhăn tỏ tình mà cậu ta gửi cho Tiêu Thư rồi.”
Lâm Khinh Khinh lắc đầu.
“Chông, anh và Khinh Khinh đang nói cái gì thế?” Vân Thư mua đồ ăn cho Tạ Mân Hành, thây hai người họ nói chuyện, tùy ý hỏi.
Lâm Khinh Khinh nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tạ Mẫn Hành, cô ấy nói: “Không có gì.”
Lâm Khinh Khinh nghi ngờ, Tạ Mẫn Hành đang ghen sao?
Sao anh lại ghen với bạn học Ngụy?
Hơn nữa, Vân Thư đã kết hôn, có cả con, ai dám theo đuôi?
Hơn nữa, chồng cô còn là Tạ Mẫn Hành, ai có gan và tự tin theo đuồi cô?
Trở lại phòng học, nhìn thầy bạn học Ngụy, Lâm Khinh Khinh chợt hiểu ra.
Do nhằm lẫn giới tính…
Bạn học Ngụy là nữ.
Để không làm tăng thêm hiểu lầm giữa chị em tốt và Tạ Mẫn Hành, Lâm Khinh Khinh nhắc nhở: “Vân Thư, chông cậu đang ghen đây.”
Vân Thư trợn trắng mắt: ‘Mở mắt dám nói nhảm.”
“Anh ấy hiểu lầm bạn học Nguy là con trai, còn tưởng bạn học Ngụy theo đuôi cậu, trưa hôm nay còn hỏi mình.”
Vân Thư không tin.
Lâm Khinh Khinh tiếp tục: “Chồng cậu nói, thây bạn học Ngụy gửi tin nhắn tỏ tình cho cậu.”
“Không thể nào. Điện thoại của tớ không có tin nhắn tỏ tình nào cả.”
Lâm Khinh Khinh nhướng mày ra hiệu bạn học Ngụy.
Vân Thư hiệu ra, đi tới: ‘Bạn học Ngụy, có thê cho tớ so sánh cuộc trò chuyện của chúng ta trên điện thoại được không?”
Bạn học Ngụy tò mò, so sánh cuộc trò chuyện?
Nhưng cô ấy vẫn đưa điện thoại: “Xem đi.”
Quả nhiên, đoạn cảm ơn dài như vậy đã biên mật.
“Xem, chồng cậu đang ghen đáy.”
Vân Thư: “… Anh ấy cái gì cũng ghen.”
Khuôn mặt của Vân Thư đỏ bừng.
Sau giờ học, thay vì vui vẻ chạy về nhà cho con bú, cô lại chạy tới tập đoàn Tạ thị.
Phòng tông giám đốc, Tạ Mẫn Hành đang răn dạy thuộc hạ làm việc không tỉ mÍ thì cô bé nào đó không chào hỏi đã xông vào: “Ông xã! Hả, anh đang mở đại hội phê bình à?”
Tạ Mẫn Hành nói với thuộc hạ: “Các người ra ngoài trước đi.”